TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sát Thần Chí Tôn
Chương 764: C764: Khống hỏa chi tranh 1

Giang Trần đối với loại hành vi động một chút lại đập vào cờ hiệu quy tắc này, thập phần khó chịu.

- Ngôn Hồng Đồ, ngươi muốn tìm phiền toái, đổi cái mới lạ đi. Cái gì quy củ, cái gì quy tắc? Ngươi tính là cái gì? Ai quy định tiến vào đây, phải tuân theo quy củ ngươi định? Quy củ của ta rất đơn giản, người không phạm ta, ta không phạm người; người nếu phạm ta, gấp 10 lần hoàn lại.

- Nói đi, ngươi muốn văn đấu hay Vũ Đấu, cứ ra tay. Ta không có thời gian nói nhãm với ngươi.

Loại nhân vật như Ngôn Hồng Đồ, Giang Trần còn không để vào mắt. Những người khác ở Lăng Vân khu sợ hắn, sợ hắn như hổ, thế nhưng ở Giang Trần xem ra, cái này chỉ là một tôm tép nhãi nhép

- Nghe nói không? Lăng Vân khu Chưởng Khống Giả Ngôn Hồng Đồ, quyết đấu với tân tấn đệ tử hạch tâm Giang Trần.

- Nghe nói đánh bạc ba cục, so võ đạo, đan đạo trước, nếu như hai cục này không phân ra thắng bại, lại tuyển hạng mục so đấu khác, đánh bạc một ván.

- Hắc hắc, nghe nói ván bài mở rất lớn a.

- Còn không phải sao? Nếu như Giang Trần thua, phải làm tùy tùng cho Ngôn Hồng Đồ ba năm, nếu như Ngôn Hồng Đồ thua, ba năm bổng lộc tương lai phải quy Giang Trần. Giấy trắng mực đen, nghe nói đã Thiên Địa thệ ước.

- Ba năm tùy tùng, ba năm bổng lộc, hai người này, thật đúng là dám đánh bạc a.

- Hừ, Ngôn Hồng Đồ là càng ngày càng sa đọa. Đắm mình a, ở Lăng Vân khu xưng vương xưng bá còn chưa tính, lại khi dễ tân tấn đệ tử, thật sự là càng sống càng rút lui.

- Trong núi không lão hổ, hầu tử xưng đại vương. Ngôn Hồng Đồ là người thông minh a. Hắn biết rõ hắn tiến vào Kình Thiên khu, chỉ có thể làm vô danh tiểu tốt, ở lại Lăng Vân khu, mới có thể xưng vương xưng bá.

- Nghe nói Giang Trần kia địa vị rất lớn. Cung chủ đại nhân vì hắn, không tiếc kết minh với Bảo Thụ Tông. Hơn nữa người này ở liên minh 16 nước, lúc còn Tiên cảnh, đã nghiền áp qua Cửu Dương Thiên Tông Tuần Sát Sứ. Người này, tuyệt đối không thể xem thường.


- Ha ha, nói ngoa cũng có a. Cửu Dương Thiên Tông Tuần Sát Sứ thì sao? Chẳng lẽ Cửu Dương Thiên Tông không có tài trí bình thường? Sẽ không có phế vật?

- Bất kể nói thế nào, Ngôn Hồng Đồ ức hiếp một đệ tử hạch tâm mới vào Nguyên cảnh, dù hắn thắng, cũng sẽ không có bao nhiêu mặt mũi. Nếu như thua, hắn đời này chẳng khác nào chơi xong.

- Nói cũng đúng. Bất quá loại nhân vật như Ngôn Hồng Đồ, nhất định khó thành châu báu, đoán chừng hắn cũng nghĩ thông, bằng không thì quả quyết không ngu xuẩn như vậy.

Trong lúc nhất thời, tin tức về Giang Trần cùng Ngôn Hồng Đồ quyết đấu, đã truyền khắp toàn bộ Đan Hà Cốc.

- Thiếu chủ, hiện tại toàn bộ Đan Hà Cốc đều nói sự tình quyết đấu lần này.

Tiết Đồng hơi có chút lo lắng, Ngôn Hồng Đồ kia là Nguyên cảnh ngũ trọng, là lão Đại ở Lăng Vân khu.

Bất kể là tu vi cảnh giới, hay tư lịch, đều viễn siêu Giang Trần.

Loại quyết đấu này, Tiết Đồng không lo lắng là giả.

- Tiết Đồng, ngươi lo lắng cái gì chứ?

Câu Ngọc lại không cho là đúng.

- Thiếu chủ dám nhận lời, thì nhất định có đạo lý của hắn. Ngươi có thấy Thiếu chủ thua ván bài nào chưa?

Mọi người cẩn thận tưởng tượng, thật là có chuyện này.

- Ha ha, Thiếu chủ trời sinh là người thắng, tại Đông Phương Vương Quốc là như thế, Thiên Quế Vương Quốc là như thế, liên minh 16 nước cũng như thế, đã đến Đan Càn Cung, khẳng định vẫn là như vậy.

Thanh âm của Kiều Sơn hào phóng.

Đang khi nói chuyện, Mộc Cao Kỳ vội vàng chạy đến.

Vẻ mặt cười khổ:

- Giang Trần huynh, ngươi quá vọng động rồi. Ngôn Hồng Đồ kia thành danh nhiều năm, võ đạo đan đạo, ở Lăng Vân khu đều có ưu thế tuyệt đối, dù ngươi muốn quyết đấu với hắn, cũng phải qua vài năm lại nói a.

Nhìn ra được, Mộc Cao Kỳ thật sự rất lo lắng.

- Cao Kỳ đạo hữu, không cần lo lắng. Ta đáp ứng ba tháng sau cùng ngươi đi dò xét linh tuyền kia, là tuyệt đối không chậm trễ. Ngôn Hồng Đồ tính toán cái gì, hắn cũng xứng để cho ta là tùy tùng ba năm?

Không phải Giang Trần tự đại, nhưng Ngôn Hồng Đồ có bao nhiêu cân lượng, Giang Trần đã sớm dò xét thanh thanh sở sở rồi.

Thấy Giang Trần kiên quyết như vậy, Mộc Cao Kỳ thở dài một tiếng:


- Giang Trần huynh, tỷ thí đan đạo, có rất nhiều quy tắc, ta trước nói với ngươi một chút, miễn cho ngươi đến lúc đó không có một chút chuẩn bị...

Hiện tại Mộc Cao Kỳ hiển nhiên là người lo lắng nhất, vạn nhất Giang Trần thua, thành tùy tùng của Ngôn Hồng Đồ, vậy kế hoạch của hắn cũng sẽ chịu lấy ảnh hưởng.

Đạo linh tuyền kia, với hắn mà nói thật sự quá trọng yếu.

Mộc Cao Kỳ nhiệt tâm, Giang Trần ngược lại không cự tuyệt tuyệt. Kiên nhẫn nghe Mộc Cao Kỳ nói một lần, đại khái đã minh bạch quy tắc.

Tuy Mộc Cao Kỳ không có tham gia quyết đấu, nhưng ở Đan Hà Cốc, quyết đấu như vậy, một năm cũng không dưới 100 tràng.

Loại quyết đấu này, thực không hiếm thấy.

Xin quyết đấu, lập tức được phê chuẩn.

Trên lôi đài Đan đấu, người phụ trách quyết đấu của Đan Càn Cung, là một trưởng lão Đan Càn Cung.

- Đan Càn Cung ta, dùng đan đạo lập tông, đan đạo là thứ nhất. Đệ tử tông ta quyết đấu, đi đầu đấu đan, sau mới đấu võ, các ngươi có dị nghị gì không?

Nhìn song phương, Giang Trần biểu lộ không màng danh lợi, Ngôn Hồng Đồ thì tin tưởng tràn đầy, lộ ra một cỗ kích động.

- Ta không có ý kiến.

Thanh âm của Ngôn Hồng Đồ to rõ, tựa hồ thanh âm lớn, liền có thể ở trên khí thế áp chế Giang Trần.

Giang Trần thản nhiên nói:

- Không có ý kiến.

Người phụ trách kia thấy bọn họ đều không có ý kiến, liền gật đầu:


- Tốt, hạng mục đan đấu có rất nhiều, ba tràng quyết thắng. Về phần đấu như thế nào, đều là tùy cơ hội rút ra. Trọng tài quyết đấu, có pháp lệnh tông môn ước thúc, không thể tư tâm. Hiện tại, ta bắt đầu rút ra ba hạng mục quyết đấu.

Đang khi nói chuyện, người phụ trách kia từ trong một ít đoàn giấy, rút ra ba cái.

- Nội dung ba hạng quyết đấu của Đan đạo là: Khống hỏa, giám đỉnh, luyện đan.

Ba hạng mục quyết đấu bị rút ra.

Khóe miệng của Ngôn Hồng Đồ mỉm cười, lộ ra vẻ đã tính trước.

Thiên phú võ đạo của Giang Trần, Ngôn Hồng Đồ cũng nghe qua rất nhiều, biết rõ thực lực của Giang Trần không tệ, nhưng hắn là Nguyên cảnh ngũ trọng, đối với Giang Trần là Nguyên cảnh nhất trọng, hắn không có bất kỳ đạo lý gì e ngại.

Mà đan đạo, Ngôn Hồng Đồ, xuất thân Đan Càn Cung càng tràn đầy tự tin. Ngẫm lại Giang Trần này đến từ 16 quốc, đan đạo, có thể có bao nhiêu kiến thức?

Chơi đan đạo?

Ngôn Hồng Đồ khinh miệt cười cười, trong nội tâm đối với Giang Trần là chẳng thèm ngó tới.

- Giang Trần, hôm nay ta sẽ cho ngươi một bài học. Cái gì mới gọi là đệ tử của đại tông môn, cái gì mới gọi là thiên tài của Đan Càn Cung, chơi đan đạo? Ngươi cũng xứng?

Ngôn Hồng Đồ mở miệng khiêu khích, tràn ngập khinh thường.

Miệng lưỡi lợi hại, Giang Trần căn bản chẳng muốn phản ứng. Thoạt nhìn Ngôn Hồng Đồ này rất tự tin với thiên phú đan đạo của mình. Hắn càng tự tin, nhảy đáp càng cao, Giang Trần nghiền áp, lại càng có cảm giác sảng khoái.


Đọc truyện chữ Full