TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sát Thần Chí Tôn
Chương 880: C880: Ván bài hào phóng 1

Thế nhưng mà sự kiện kia, ngoại giới hiển nhiên không người biết được.

Bằng không thì Giang Trần giết Tiêu Dao Tông Vệ Vô Đạo trưởng lão, không gây ra sóng to gió lớn mới là lạ.

Đón lấy, Đan Trì cung chủ đại biểu sáu đại tông môn, tuyên bố hạng mục thi đấu lần này.

Hạng thứ nhất: Khống hỏa.

Thứ hai hạng: Nhiệt đỉnh.

Hạng thứ ba: Đào tạo Linh Dược.

Thứ tư hạng: Luyện đan.

Trên thực tế, thế giới đan đạo tỷ thí, tuy cấp bậc không đồng dạng, nhưng nội dung đơn giản là như vậy. Chỉ có điều, Huyễn Ba Sơn đan đấu rõ ràng khinh thị lý luận, chú trọng thực tế.

Trên thực tế, đây là một loại hạn chế của tông môn khác với Đan Càn Cung. Dù sao, Đan Càn Cung nội tình thâm hậu, tri thức lý luận rất phong phú.

Hạng mục thi đấu này, không so đấu phương diện lý luận, không thể nghi ngờ là một loại hạn chế với Đan Càn Cung.

Đương nhiên, Đan Trì cung chủ biết rõ như thế, cũng biết nếu như những tông môn khác đạt thành ăn ý, mặc dù hắn phản đối cũng không làm nên chuyện gì.

Cho nên hắn dứt khoát ra vẻ không biết.

Trận đấu phân thành hai tổ, tổ trưởng lão cùng tổ thiên tài.

Sau khi tuyên bố quy tắc, các tông đều phái ra đại biểu lên đài tuyên thệ, không được ăn gian trong lúc thi đấu, phát biểu tuyên ngôn công bình cạnh tranh.


Làm xong những việc này, liền tuyên bố nghỉ ngơi và hồi phục, trận đấu ở một canh giờ sau chính thức bắt đầu.

Giang Trần được Vân Niết trưởng lão thỉnh cầu, biết rõ trận chiến này, muốn ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu sợ là không được. Nhất định phải hết sức cướp lấy quán quân.

Thật ra hắn cũng không có mâu thuẫn, dù sao cầm xuống quán quân, đối với cá nhân hắn cũng không phải chuyện xấu.

Đan Trì cùng Vân Niết trưởng lão đối với mình đều có ơn tri ngộ, nếu có thể cầm xuống quán quân, coi như là một loại hồi báo với Đan Càn Cung.

Giang Trần ngồi ở trên mặt ghế, nhắm mắt dưỡng thần, dùng Bàn Thạch Chi Tâm điều chỉnh tâm tính, không nhìn hết thảy nhân tố ngoại giới.

Hiện tại Mộc Cao Kỳ đã có chút kinh nghiệm, mỗi một bước đều dựa theo Giang Trần. Thấy Giang Trần như vậy, hắn cũng học theo, ngồi tại nguyên chỗ, không đi đi lại lại.

Ngược lại là Thẩm Thanh Hồng kia, tựa hồ rất am hiểu giao tế, bốn phía tìm người nói chuyện phiếm, một bộ giao hữu khắp thiên hạ.

Nhìn thấy Thẩm Thanh Hồng như vậy, trong lòng Vân Niết trưởng lão cũng thầm than. Thẩm Thanh Hồng này thiên phú võ đạo hoàn toàn chính xác vô cùng tốt, nhưng tính tình thiếu kiên nhẫn, lại thủy chung là một vấn đề.

Ngay lúc này, bên cạnh Đan Càn Cung, trên vị trí của Tiêu Dao Tông, Vệ Khánh đột nhiên nhảy dựng lên, cười nói:

- Chư vị, chư vị, khó được thiên tài Vạn Tượng Cương Vực tụ đủ như vậy, thịnh hội đan đấu này, ba mươi năm mới có một lần. Tất cả mọi người là người trẻ tuổi, người trẻ tuổi dù sao cũng phải có chút hào khí của người trẻ tuổi a.

Vệ Khánh này miệng lưỡi lưu loát, nhưng hiển nhiên, mọi người đều biết người này không dễ tiếp xúc, mặc hắn nói nước bọt bay tứ tung, lại không có mấy cái phụ họa, chỉ ghé mắt nhìn xem, muốn nhìn tiểu tử này có quỷ ý gì.

Vệ Khánh cũng lơ đễnh, cười ha ha nói:

- Ta đề nghị, thiết một ván bài.

Ván bài, lập tức có không ít thiên tài con mắt sáng ngời. Thiên tài tầm đó, lẫn nhau đều không phục. Liên quan đến ván bài, không ít người đều kích động.

Lập tức có người cười lạnh hỏi:

- Vệ Khánh, ngươi lại có quỷ ý gì? Mau mau nói ra đi.

- Đúng vậy, có chuyện cứ việc nói thẳng, đừng vòng vo. Người Tiêu Dao Tông các ngươi, luôn không thích thống thống khoái khoái.

Vệ Khánh cười nói:

- Xem ra tất cả mọi người đều nôn nóng, vậy Vệ mỗ nói thẳng. Ta chỉ hỏi chư vị, các ngươi tham gia Huyễn Ba Sơn đan đấu này, đối với mình đoạt được quán quân cá nhân, có bao nhiêu nắm chắc? Nói trực tiếp một chút, mấy người đang ngồi, có ai cảm thấy mình sẽ là quán quân không?

Người đang ngồi, bị hỏi như vậy, phản ứng đều bất đồng. Có mười mấy người, đều cảm giác mình có tư cách trùng kích quán quân.

Những người này, cả đám đánh giá Vệ Khánh, muốn nhìn Vệ Khánh này đến cùng bán thuốc gì.

Vệ Khánh cười ha ha:

- Ta đề nghị, mọi người thiết trí một ván bài quán quân. Đều chí đoạt quán quân, ai sẽ sợ ai? Vệ Khánh ta thả con săn sắt, bắt con cá rô, xuất ra hai vạn Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch đánh bạc Vệ mỗ ta đoạt giải quán quân, ai dám cùng ta đánh bạc?

- Hừ, đánh bạc thì đánh bạc, ai sợ ngươi? Lâm Hải ta không phục ngươi.

Lâm Hải này là thiên tài đan đạo của Bắc Minh Tông, cũng là ôm chí hướng đoạt giải quán quân đến.


Thẩm Thanh Hồng tài đại khí thô, chỉ là hai vạn Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch, hắn tự nhiên sẽ không quan tâm, cười nói:

- Loại nhã sự này, sao thiếu Thẩm Thanh Hồng ta được?

- Tính ta một người.

Tam Tinh Tông đệ nhất thiên tài Chúc Phi Dương, cười ha ha nói. Lập tức mỉm cười nhìn người bên cạnh, người này chính là võ giả thần bí trước kia cùng ánh mắt Giang Trần đối bính, tiết lộ sát cơ.

Giang Trần luôn âm thầm quan sát người này, người này thấy Chúc Phi Dương nhìn qua mình, khóe miệng nhếch lên, mặc dù có chút khinh thường loại ván bài này, nhưng vẫn gật đầu:

- Nếu như thế, tính Đinh Đồng ta một cái.

Đinh Đồng?

Giang Trần nghe được cái tên này, âm thầm lưu ý, nhớ kỹ danh tự.

Thẩm Thanh Hồng bỗng nhiên cười ha ha:

- Giang sư đệ, ngươi ở Đan Càn Cung rất thích đánh bạc, sao ra bên ngoài, lại cai đánh bạc rồi?

Giang Trần cười cười, nhưng ngữ ra kinh người:

- Hai vạn Nguyên Linh Thạch, không khỏi quá ít, không bằng năm vạn a.

Bất quá, hắn lập tức nhếch miệng cười cười, hướng Mộc Cao Kỳ cùng Lăng Bích Nhi nói:

- Sư tỷ, Cao Kỳ, lần này ta mang Linh Thạch không nhiều lắm, muốn hướng các ngươi mượn một chút.

Mộc Cao Kỳ cười nói:

- Không có vấn đề, Trần ca ra tay, liền chắc thắng. Ta nơi này có hai ba vạn, toàn bộ cho ngươi mượn.

Lăng Bích Nhi tựa hồ đối với hào khí của Giang Trần cảm thấy hết sức hứng thú, gật gật đầu:


- Ta cũng có ba vạn, nếu sư đệ ngươi muốn, thì cầm lấy đi.

Tốt một câu "cầm lấy đi ", lời vừa nói ra, làm cho Thẩm Thanh Hồng cùng Vệ Khánh đều ghen ghét dữ dội, một ít thiên tài khác ngưỡng mộ Lăng Bích Nhi, cũng âm thầm dò xét Giang Trần.

Bọn hắn thật sự không hiểu nổi, Lăng Bích Nhi này, sao hết lần này tới lần khác xem trọng tên kia?

- Hừ, dạng gia hỏa ăn cơm chùa.

Vệ Khánh khinh thường nhìn Giang Trần.

- Ngươi xác định ngươi muốn tham gia? Đây là ván bài quán quân, ngươi cảm giác mình có tư cách tham gia sao?

Giang Trần đạm mạc cười cười:

- Linh Thạch là thật, ta thích ném ra ngoài, ngươi quản được sao? Đừng nói với ta ngươi chơi không nổi, không dám nhận?

Vệ Khánh cười ha ha:

- Ta không dám tiếp? Chê cười, chỉ sợ ngươi thua Linh Thạch chùa, trở về không có cách nào bàn giao a.

Lời nói này của Vệ Khánh cực kỳ khoa trương, dẫn tới hiện trường cười vang.

Nhưng Giang Trần lại lạnh nhạt, loại khiêu khích ngây thơ này, há có thể kích được Giang Trần hắn?

Ngược lại là Lăng Bích Nhi, sắc mặt tái nhợt, quát lớn:

- Vệ Khánh, ngươi nói hưu nói vượn cái gì? Giang sư đệ trợ giúp cha ta khám và chữa Mê Thần Chướng. Đừng nói chỉ ba vạn Nguyên Linh Thạch, dù 30 vạn, nếu như ta lấy được ra, cũng không chút do dự cho hắn. Nào như ngươi, loại thế hệ nhàm chán, chỉ biết nói không biết làm?


Đọc truyện chữ Full