TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sát Thần Chí Tôn
Chương 1380: C1380: Ngũ sắc thần quang kiếm 2

- Bệ hạ, không biết Chân Đan Vương này, đến cùng lai lịch thế nào?

Tất cả phiệt chủ, mặc dù không có nói rõ, nhưng đối với Giang Trần hiển nhiên là mang theo vài phần địch ý.

Một người không hiểu thấu xuất hiện, trước đây không có căn cơ, tự nhiên rất khó thoáng cái được mọi người tán thành.

Nhưng Khổng Tước Đại Đế lại cười nhạt một tiếng:

- Anh hùng không hỏi xuất thân. Bất quá mọi người đã hiếu kỳ hắn là như thế nào làm được, cái này lại đơn giản.

Nói xong, Khổng Tước Đại Đế hướng Vân Trung Minh Hoàng nhẹ gật đầu.

Lòng bàn tay Vân Trung Minh Hoàng quán một cái, trong tay lại nhiều hơn một miếng Lưu Ảnh Tinh Thạch.

Tinh Thạch này, là loại Linh Thạch có thể ghi chép hình ảnh. Tuy bên trong trận pháp, không cách nào ghi chép lại tất cả hình ảnh, nhưng một ít khu vực mấu chốt, vẫn còn có chút ghi chép.

Ít nhất, thời khắc mấu chốt Giang Trần lướt qua mỗi cửa, trên Lưu Ảnh Tinh Thạch này đều có không ít ghi chép. Chỉ là, Lưu Ảnh Tinh Thạch dù sao cũng không phải vạn năng, nhìn về phía trên cũng mơ hồ không rõ.

Nhưng mà, ai nấy đều thấy được, người ta đồng dạng đã qua ba cửa. Chỉ có điều, người ta qua ba cửa phi thường nhẹ nhõm.

So sánh xuống dưới, đệ tử đại phiệt khác, tuy cả đám đều coi như thuận lợi, nhưng trong quá trình vượt qua kiểm tra, đều rất cố hết sức, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút chật vật.


Cơ hồ không ai, có thể như Chân Đan Vương này, qua nhẹ nhàng thoải mái như thế.

Về phần quan tưởng Khổng Tước đồ kia, Giang Trần trước trước sau sau chỉ dùng một phút đồng hồ. Phải biết rằng, kiếp trước kiếp nầy Giang Trần không kém nhất, là nhãn lực.

Nhãn lực của hắn, dù là kiếp nầy không có tu luyện Thiên Mục Thần Đồng, không có tu luyện Tà Ác Kim Nhãn, không có tu luyện Bàn Thạch Chi Tâm cùng Thất Khiếu Thông Linh.

Dù chỉ là kinh nghiệm tiền thế, chỉ cần chăm chỉ quan sát, loại cơ duyên giấu ở trong đồ kia, cũng sẽ không làm khó được Giang Trần.

Dù sao, lịch duyệt cùng nhãn lực của Giang Trần, thật sự quá siêu phàm rồi. Thậm chí có thể nói như vậy, lịch duyệt cùng nhãn lực của Giang Trần, mặc dù là Khổng Tước Đại Đế, cũng không cách nào so sánh.

Tuy trận pháp của Khổng Tước Đại Đế tinh diệu, Thiên Tôn Khổng Tước Đồ cũng hoàn toàn chính xác phi thường thần kỳ, bố trí vô cùng xảo diệu, cơ duyên cũng che dấu vô cùng tốt, cơ hồ không chê vào đâu được.

Thế nhưng mà, mặc kệ Khổng Tước Đại Đế chơi như thế nào, hắn đùa chiêu gì, đều không thoát khỏi tính cực hạn của Thần Uyên Đại Lục.

Mà tầm mắt của Giang Trần, là phóng nhãn Chư Thiên. Chỉ là một Thần Uyên Đại Lục, sao cực hạn được ánh mắt của Giang Trần.

Cho nên, Giang Trần chỉ suy nghĩ một phút đồng hồ, liền nhìn rõ mọi việc, tìm được cơ duyên giấu sau một bức Khổng Tước đồ.

Cơ duyên này, lại không phải bình thường.

Chính là một bộ kiếm khi Khổng Tước Đại Đế còn trẻ tung hoành Thần Uyên Đại Lục... Ngũ Sắc Thần Quang kiếm. Kiếm phân ngũ sắc, đối ứng Thiên Địa Ngũ Hành.

Một bộ năm thanh kiếm, là năm đó Khổng Tước Đại Đế trảm yêu trừ ma, tung hoành thiên hạ.

Năm đó đối thủ từng gặp bộ kiếm này, cơ hồ không ai còn sống.

Sau khi thực lực của Khổng Tước Đại Đế đại thành, bộ Ngũ Sắc Thần Quang kiếm này, đã dùng càng ngày càng ít. Đến ngàn năm trước, hoàn toàn bị Khổng Tước Đại Đế phong ấn, không còn sử dụng.

Khổng Tước Đại Đế đem bộ kiếm này, phong ấn ở trong một bộ Khổng Tước đồ, hình thành đuôi cánh của Khổng Tước đồ, nhìn về phía trên hoàn mỹ không tỳ vết, tìm không thấy bất luận sơ hở gì.

Thế nhưng mà, Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần phối hợp Thất Khiếu Thông Linh, vẫn là nhận ra một tia Ngũ Hành chấn động, phát giác được một tia lực lượng phong ấn.

Khổng Tước Đại Đế phong ấn đã rất hoàn mỹ, cơ hồ là cẩn thận.

Thế nhưng mà, thiên tài hắn đối mặt, lại là một yêu nghiệt độc nhất vô nhị. Cho dù là phong ấn hoàn mỹ như vậy, ở trong mắt Giang Trần, vẫn bị phóng đại gấp mười gấp trăm lần.

Có lẽ, ở trong mắt Khổng Tước Đại Đế, chỉ là một sơ hở giống như khói xanh. Thế nhưng mà ở trong pháp nhãn của Giang Trần, lại thành một cỗ khói đặc cuồn cuộn.


Thấy được Lưu Ảnh Tinh Thạch ghi chép, tuy các phiệt chủ phiền muộn, nhưng lại không lời nào để nói, chỉ có thể quay đầu lại răn dạy đệ tử nhà mình.

Bất quá, bọn hắn cũng chỉ là tìm cho mình cơ hội hạ sườn. Bọn hắn cũng biết, không phải đệ tử nhà mình bất tranh khí, mà là Chân Đan Vương này, thật sự quá yêu nghiệt rồi.

Quan tưởng những Khổng Tước đồ kia, một phút đồng hồ thời gian, liền từ trong Thiên Tôn Khổng Tước Đồ tìm ra sơ hở. Cái này là lực lượng thần thức kinh người bực nào.

Cho dù là bọn hắn, những cường giả Hoàng cảnh Cửu cấp này, chỉ sợ cũng rất khó làm được, nhẹ nhõm phát hiện cơ duyên mà Khổng Tước Đại Đế bệ hạ tự mình bố trí.

Thế nhưng mà, tiểu tử lai lịch không rõ kia, lại hết lần này tới lần khác có nhãn lực xảo trá sắc bén như vậy.

Ngươi nói hắn may mắn cũng tốt, nói hắn đi vận khí cứt chó cũng tốt, nhưng sự thật thắng hùng biện.

Khổng Tước Đại Đế mỉm cười nói:

- Chư phiệt đã xem qua Lưu Ảnh Tinh Thạch, không biết còn có nghi vấn gì không?

- Bệ hạ, Chân Đan Vương này, lai lịch không rõ, là một tai hoạ ngầm a. Bệ hạ ban cho một chút cơ duyên, ngược lại là không sao. Nếu mà chọn thân truyền đệ tử, lại không thể không thận trọng.

- Rất đúng, rất đúng! Thượng Bát Vực thế lực khắp nơi, thế lực nhìn chằm chằm Lưu Ly Vương Thành chúng ta cũng không ít. Cũng không thể để cho người của thế lực đối địch lẫn vào.

Đã không cách nào hoài nghi thành tích của Chân Đan Vương này, cái kia chỉ có thể từ thân phận động thủ rồi.

Chân Đan Vương này, từ khi tiến vào Lưu Ly Vương Thành, lai lịch của hắn, một mực là một câu đố.

Đây cũng là địa phương duy nhất mà những phiệt chủ này có thể tìm được lí do thoái thác.


Ngữ khí của Khổng Tước Đại Đế lạnh nhạt như trước:

- Thân phận lai lịch, Bổn đế sẽ suy tính.

Bàn Long phiệt chủ cười nói:

- Thiên tài như Chân Đan Vương, thiên phú đan đạo mọi người đã biết rõ, lại không nghĩ rằng, thiên phú võ đạo của hắn, cũng có tiềm lực như vậy. Loại thiên tài trong thiên tài này, thật sự là Khổng Tước Thánh Sơn cần có nhất. Bệ hạ có thể tuệ nhãn thức châu, thật là Khổng Tước Thánh Sơn chi hạnh. Đệ tử Bàn Long phiệt ta, thua tâm phục khẩu phục.

- Đúng, Cơ lão tam ta tâm phục khẩu phục, hắc hắc.

Cơ tam công tử đi theo cười nói.

Cơ Trung Đường kia nhìn Giang Trần vài lần, như có điều suy nghĩ gật đầu, hiển nhiên, bại bởi đối thủ như vậy, Cơ Trung Đường cũng không thể nói gì hơn.

Khổng Tước Đại Đế định ra nhạc dạo, Bàn Long phiệt chủ với tư cách đệ nhất phiệt cũng tỏ vẻ ủng hộ. Phiệt chủ khác, tự nhiên không thể dong dài cái gì.

Lại dong dài, cái kia chính là không cảm thấy được.

Khổng Tước Đại Đế thấy Bàn Long phiệt chủ tỏ thái độ như vậy, trong lòng cũng âm thầm tán thưởng, Bàn Long phiệt chủ rốt cuộc là đệ nhất phiệt phiệt chủ, tầm mắt lòng dạ, so với phiệt chủ khác mạnh hơn không ít.

Đang muốn mở miệng, đột nhiên, một đạo quang mang từ hư không bắn vào, một đạo thần phù rơi xuống trong tay Khổng Tước Đại Đế, là một đạo thần phù truyền thức viễn trình, vượt xa Truyền Âm Phù bình thường.


Đọc truyện chữ Full