TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sát Thần Chí Tôn
Chương 1904: C1904: Trở lại lưu ly vương thành 2

Nhìn thấy Vô Song Đại Đế cùng Vận phu nhân, Canh gia huynh đệ cũng vô cùng hưng phấn.

Giang Trần dàn xếp bọn người Vô Song Đại Đế ở đối diện Thái Uyên các, chỗ đó nguyên lai là sản nghiệp của Thái Uyên lâu, về sau bị Giang Trần thắng qua, đã là địa bàn của Giang Trần.

Dàn xếp bọn người Vô Song Đại Đế, là dư xài.

Mộc Cao Kỳ là huynh đệ của Giang Trần, đã được Lâm Yến Vũ dẫn tới Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ phủ.

Lâm Yến Vũ biết sư tôn rất trọng thị Mộc Cao Kỳ, cho nên đối với Mộc Cao Kỳ cũng thập phần coi trọng. Ngược lại là Vân Niết trưởng lão, lại lưu ở Thái Uyên các.

Thái Uyên các vốn do Thân Tam Hỏa làm chủ, mọi người gặp được Vân Niết trưởng lão, những đệ tử Đan Càn Cung kia đều rất vui vẻ.

Tông môn nghiền nát nhiều năm như vậy, rốt cục gặp được một trưởng lão tông môn rồi. Hơn nữa có địa vị cực cao, Bản Thảo Đường đường chủ Vân Niết trưởng lão.

Dàn xếp tất cả mọi người thỏa đáng, Giang Trần mang theo phụ thân, lúc này mới tiến về Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ phủ.

Biết Giang Trần trở lại, từ trên xuống dưới Thiếu chủ phủ cũng cực kỳ cao hứng. Nhất là Hoàng Nhi, mấy ngày nay, nàng cơ hồ là một người lo liệu toàn bộ Thiếu chủ phủ, tuy cũng không tính cố hết sức, nhưng tưởng niệm Giang Trần, theo thời gian trôi qua, là càng ngày càng tăng.

Người yêu tương kiến, đều có một phen ngọt ngào.

- Hoàng Nhi, đến đến, ta mang ngươi bái kiến cha ta.

Kỳ thật ban đầu ở Đông Phương Vương Quốc, Hoàng Nhi ngẫu nhiên cũng đã gặp Giang Phong.


Chẳng qua lúc ấy Hoàng Nhi không có ấn tượng gì. Dù sao lúc trước, Hoàng Nhi đối với Giang Trần là không có bất kỳ hảo cảm, chớ nói chi là Giang Hãn Hầu Giang Phong, cho tới bây giờ không có gì cùng xuất hiện.

Nhưng hiện nay gặp lại, lại không phải Giang Hãn Hầu gì, mà là phụ thân của ái lang, là trưởng bối của mình rồi. Tương lai, cũng phải theo ái lang kêu một câu "Phụ thân".

- Hoàng Nhi bái kiến bá phụ.

Hoàng Nhi nho nhã lễ độ, khí chất xuất chúng, dung nhan tuyệt mỹ, tư thái hoàn mỹ, hơn nữa tính cách tài trí hào phóng, làm cho xem Hoàng Nhi từ bất luận góc độ này, cũng không thể bắt bẻ.

Nhất là loại khí độ tiểu thư khuê các kia, là bất luận đệ tử đỉnh cấp nào của Thượng Bát Vực, vừa so sánh với Hoàng Nhi, tựa hồ sẽ thiếu một chút hàm súc.

Giang Phong cười ha ha:

- Hảo hảo, Hoàng Nhi, người như tu hoàng, tên rất hay, khí chất tốt. Trần Nhi, ánh mắt tiểu tử ngươi rất tốt a.

Giang Trần cũng nở nụ cười:

- Cái này không phải ánh mắt của hài nhi tốt, mà là hài nhi mệnh tốt. Nếu không phải ông trời tác hợp, đưa Hoàng Nhi đến Đông Phương Vương Quốc, ta sao có thể cùng nàng se duyên?

- Ân.

Giang Phong thập phần vui vẻ, nhi tử trưởng thành, có đạo lữ rồi, cái này đối với làm phụ thân mà nói, tự nhiên là hết sức vui mừng.

Chứng kiến đạo lữ của nhi tử còn xuất sắc như vậy, hắn càng cảm thấy có mặt mũi.

- Trần Nhi, nếu mẫu thân ngươi chứng kiến Hoàng Nhi, trong nội tâm không biết vui mừng cỡ nào a.

Giang Phong cũng thở dài.

Nói đến mẫu thân, Giang Trần cũng không có giấu diếm, đem việc trải qua đơn giản nói thoáng một chút cho Hoàng Nhi. Hoàng Nhi nghe xong, cũng vui vẻ không thôi.

- Trần ca, bá phụ cùng bá mẫu là người hữu tình cuối cùng thành thân thuộc. Đây là Thượng Thiên an bài, là lực lượng của vận mệnh. Cũng là lòng hiếu thảo của ngươi cảm động Thần linh a?

- Hoàng Nhi, ngươi yên tâm. Một ngày kia, ta nhất định cùng ngươi đi Vạn Uyên đảo, cũng nhất định cứu cha mẹ ngươi ra.

Hoàng Nhi nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, trong nội tâm vui mừng vô hạn.

Từ khi cùng Giang Trần vạch trần, ý hợp tâm đầu, trái tim cô độc của Hoàng Nhi, liền dần dần bị Giang Trần hòa tan, dần dần bị phần hạnh phúc này chiếm cứ.

Nàng cảm thấy, trước kia mình bị những khổ sở này, cũng đáng được.

Nếu không có những khổ kia, thì sao có thể ở trong biển người mênh mông gặp được người mình yêu nhất?


An bài phụ thân thỏa đáng, phái mấy nô lệ hầu hạ phụ thân, lúc này Giang Trần mới cùng Hoàng Nhi chung một chỗ, lẫn nhau tố biệt ly tình.

Hoàng Nhi nghe kinh nghiệm trên đường đi của Giang Trần, cũng tán thưởng không thôi, vì Giang Trần cảm thấy tự hào.

Nghe nói hắn còn kết giao Vô Song Đại Đế, càng cảm thấy vui vẻ tự đáy lòng. Nàng cảm thấy, nam nhân của mình mỗi ngày đều phát triển, thời gian dần qua, đã tiếp cận với chúa tể Nhân loại cương vực rồi.

Tuy ngày đó còn chờ một chút, nhưng mà xu thế, đã không thể cản trở.

- Đúng rồi, Hoàng Nhi, tình huống của Cao Kỳ bây giờ như thế nào? Có tâm lý oán hận gì không?

Giang Trần vẫn rất tưởng niệm Mộc Cao Kỳ.

- Lần này hắn gặp kiếp nạn, phát triển rất nhiều. So với trước kia ổn trọng nhiều hơn. Trên tâm lý, ngược lại là nhìn không ra bóng mờ gì. Bất quá hiện tại hắn rất khát khao, dục vọng học tập rất cường. Giống như chậm trễ nhiều năm như vậy, hắn muốn cố gắng bổ trở lại.

Hoàng Nhi nói.

- Ân, trì hoãn trên thời gian, có thể thông qua cố gắng bổ trở lại. Ma luyện trên tâm tính, cái này chưa hẳn không phải một loại tài phú.

Kỳ thật Giang Trần rất coi trọng Mộc Cao Kỳ, hắn trả giá nhiều như vậy, phải nghĩ cách cứu viện Mộc Cao Kỳ, không đơn thuần là bởi vì giao tình, cũng là bởi vì thưởng thức tài hoa của Mộc Cao Kỳ.

Bên cạnh hắn, người có thiên phú đan đạo rất nhiều, kể cả mấy đồ đệ, Bộ Đan Vương, Lữ Phong Đan Vương,… còn có Lâm Yến Vũ.

Nhưng muốn nói thiên phú đan đạo, thật không có người cao hơn Mộc Cao Kỳ.

- Đúng rồi, Đại Đế bệ hạ, mấy ngày này có trở lại không?

Giang Trần ân cần hỏi thăm.

- Không có. Gần đây Lưu Ly Vương Thành, hào khí có chút quỷ dị. Khổng Tước Đại Đế cũng chưa trở lại qua. Cũng may trong Khổng Tước Thánh Sơn, hào khí coi như tốt. Bất quá ta cảm thấy, hào khí của Lưu Ly Vương Thành có chút áp lực. Giống như có chuyện gì đang âm thầm lên men.


Nữ nhân phán đoán sự tình, có chút thời điểm không dựa vào suy đoán, mà là dựa vào trực giác.

Nhưng mà có chút thời điểm, hết lần này tới lần khác lại rất chuẩn.

- Hoàng Nhi, ngươi chỉ là phương diện nào?

Giang Trần đối với Hoàng Nhi, là sẽ không mặc kệ. Trái lại, hắn đối với Hoàng Nhi, đối đãi rất chân thành.

Nghe Hoàng Nhi nói như vậy, chỉ sợ nhất định có chút căn cứ.

Đang lúc nói chuyện, bên ngoài có thông báo, nói Bàn Long Đại Đế tới chơi.

Bàn Long Đại Đế, chính là Bàn Long phiệt chủ năm đó. Một khỏa Tùng Hạc Đan của Giang Trần, giúp hắn kéo dài một ngàn năm diên thọ, mượn cái này đột phá bình cảnh võ đạo, một lần hành động bước vào Đế cảnh, trở thành đại đế thứ tám của Lưu Ly Vương Thành.

Trước khi Giang Trần ly khai Lưu Ly Vương Thành, cũng đã tham gia nghi thức lên ngôi của Bàn Long Đại Đế.

Lúc này vừa về nhà, Bàn Long Đại Đế liền tới tìm hiểu, nhất định là có việc.

Giang Trần cũng không dây dưa, lập tức khởi hành đi gặp.

Lần này, Bàn Long Đại Đế còn dẫn theo Cơ tam công tử.

Đã lâu không thấy, thực lực của Cơ tam công tử hiển nhiên đột thăng, hơn nữa là tăng lên tính thực chất. Hôm nay, Cơ tam công tử đã là Hoàng cảnh rồi.


Đọc truyện chữ Full