TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Y Ngờ Nghệch
Chương 59: C59: Coi như là bài học cho bọn họ

"Xin chào anh Lâm! Xin chào anh Lâm!" Sau khi nhìn thấy Lâm Hoài, mọi người lần lượt lên tiếng chào hỏi.

"Chào mọi người." Lâm Hoài không nói gì, tiếp tục đi vào trong.

Lúc này, Văn Tuệ và Hạ Quân vội vã xông vào trong phòng, Hạ Linh Linh có muốn cản cũng không thể cản được.

"Lâm Hoài, nơi này không phải là nơi cậu có thể đến, mau đi ra ngoài!" Hạ Quân thấp giọng nói.

Lúc này, Văn Tuệ nói vội vào tai Hạ Linh Linh. Bà ta ra lệnh cho Hạ Linh Linh đưa Lâm Hoài ra ngoài, vì sợ rằng Lâm Hoài ở đây sẽ gây rắc rối, ảnh hưởng đến việc ký kết hợp đồng.

Lâm Hoài sao không hiểu được đôi vợ chồng già này đang nghĩ gì chứ. Hắn không đáp lại lời Hạ Quân, mà chỉ thờ ơ nhìn nhân viên ở đây.

"Mọi người, hôm nay hãy hủy bỏ việc ký kết với nhà họ Hạ! Chúng ta cần phải cân nhắc lại việc hợp tác." Lâm Hoài nói xong thì sải bước đi ra ngoài. Lâm Hoài biết Minh Nguyệt lúc này đang nhìn hắn, vậy nên cô biết chính xác phải làm gì tiếp theo.


"Vâng, anh Lâm!"

"Vâng thưa anh Lâm!" Hơn chục nhân viên vội vàng gật đầu.

Lâm Hoài cũng không thèm nhìn những người này, trực tiếp đi ra khỏi phòng khách.

Vợ chồng Hạ Quân lập tức sững sờ. Lâm Hoài vậy. mà lại chào hỏi tất cả nhân viên ở đây, quan trọng là những người này còn lịch sự gọi Lâm Hoài là anh Lâm. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lâm Hoài trở thành khách của nhà họ Minh từ khi nào?

Không đúng, chắc chắn Lâm Hoài đã giở trò, cố ý nói một câu không đầu không đuôi như vậy với nhân viên, chứ thật ra nhân viên cũng không biết Lâm Hoài là ai.

"Quản lý Vương, giám đốc Lưu, người vừa ra ngoài có vấn đề về thần kinh, các anh đừng để ý làm gì." Hạ Quân vội vàng giải thích.

"Việc ký kết đừng nhắc đến nữa. Mọi người nếu muốn uống nước thì cứ ngồi xuống uống đi, còn không thì mời về cho! Tiếp theo còn có người của các công ty khác đến, mời các vị ra ngoài!"

Quản lý Lưu là nữ quản lý dày dặn kinh nghiệm. Cô nói với vẻ mặt thờ ơ, không hề giải thích gì thêm.

"Hả?..." Nghe xong lời này của quản lý, sắc mặt của Văn Tuệ và Hạ Quân lập tức đổi sắc, cả người giống như bị rút cạn sức lực. Nếu không phải để ý tới mặt mũi, bọn họ đã ngã gục ở chỗ này.

Hạ Linh Linh cũng trở nên bối rối. Cô không bao giờ nghĩ rằng sự việc lại ồn ào đến mức này, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?


"Công trình này là do giám đốc Minh đích thân giao cho, sao có thể nói không ký hợp đồng là không ký? Người vừa rồi tên là Lâm Hoài, đầu óc của hắn đang có vấn đề. Không phải mọi người nghe hắn nói xong mới đưa ra quyết định này đâu nhỉ?"

Hạ Quân vội vàng yêu cầu giải thích.

"Ông Hạ, xin hãy chú ý lời nói của mình. Đầu óc của người khác có vấn đề không liên quan gì đến ông, chỉ cần đầu óc của ông bình thường là được rồi. Các người mau về đi!" Quản lý Lưu thờ ơ nói.

"Hả?..." Câu này đã quá rõ ràng. Những người này ra lệnh đuổi khách là vì mình nói Lâm Hoài có vấn đề về đầu óc, khiến cho bọn họ không vui.

Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy? Mối quan hệ của Lâm Hoài với những người này là gì? Trong phút chốc, cả gia đình ba người đều sững sờ.

"Mời về cho! Nhà họ Minh có thể giao công trình này cho các người được, tất nhiên cũng có thể lấy lại được." Quản lý Lưu lại ra lệnh đuổi khách.

Đối mặt với câu nói của quản lý Lưu, Hạ Quân hoàn toàn tuyệt vọng, vội vàng nhìn về phía Hạ Linh Linh.

"Linh Linh, con lập tức đi tìm Lâm Hoài, xem thử hắn có quan hệ gì với nơi này? Mau đi hỏi xem." Hạ Quân đã hoàn toàn hoảng loạn, vội vàng nói với Hạ.


"Được, để con đi hỏi." Hạ Linh Linh vội vàng đi ra khỏi phòng tiếp khách.

Hạ Quân và Văn Tuệ lúc này cũng không còn mặt mũi để nán lại bên trong. Hai người nhanh chóng đi đến cửa với sắc mặt rất khó coi, giống như cha của bọn họ đã chết vậy.

Hạ Linh Linh muốn đi đến phía sau để tìm Lâm Hoài, nhưng hoàn toàn không thể vào được. Điều này khiến cô sốt ruột không thôi.

Lâm Hoài lúc này đang ngồi trong phòng làm việc của Minh Nguyệt với vẻ mặt không vui.

"Lâm Hoài, vừa rồi tôi đã nghe thấy anh và nhà họ Hạ nói chuyện ở bên ngoài. Anh làm như vậy là rất đúng. Người nhà này đúng là cà mè một lứa, sao lại coi thường người khác như vậy chứ? Vừa mở miệng đã nói người ta là đồ ngốc, có vấn đề về đầu óc. Đầu óc có vấn đề phải là người nhà này mới đúng.

Làm như vậy cũng tốt, coi như là bài học cho bọn họ!" Minh Nguyệt cười nói.


Đọc truyện chữ Full