Sau khi hút được hai hơi thì Lâm Hoài cảm thấy không hút được nữa, hắn muốn tiếp tục hút nữa nhưng cần phải đợi, có lẽ vì sốt ruột quá nên Lâm Hoài mở mắt ra, vật đầu tiên nhìn thấy là một cổ tay trắng nõn, bên trên bị rạch một đường lõm màu đỏ máu.
"Máu?" Lâm Hoài bỗng chốc kinh hãi, nghĩ đến cái gì đó theo bản năng.
Lâm Hoài gắng sức đứng thẳng người dậy, vẻ mặt lúc này của Minh Nguyệt rất kiệt sức, nhưng trên gương mặt lại mang theo nụ cười nhìn mình.
Vậy mà thứ bản thân lại nuốt xuống vừa rồi chính là máu tươi trên cánh tay của Minh Nguyệt.
"Lâm Hoài, anh tỉnh rồi thì tốt." Sau khi Minh Nguyệt thốt lên được một câu rồi đột nhiên ngã quy bất tỉnh.
"Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, sao cô lại ngốc như vậy chứ?" Trong giây phút này, Lâm Hoài đau lòng tột độ, hắn vội vàng xé chiếc áo cộc, sau đó băng bó vết thương cho Minh Nguyệt, vì để cho mình sống lại mà cô nhóc này lại cho mình uống máu, có cần mạng nữa hay không vậy?
Ban đầu Lâm Hoài không có chút sức lực nào, chỉ là sau khi thấy tính hình của Minh Nguyệt thì không thể không đứng dậy, lúc này là cảm giác đau lòng buốt nhói con tim, mới có chút sức lực.
"Minh Nguyệt, cô tỉnh lại đi, cô đừng ngủ, chúng ta không ai được chết cả, một cái sa mạc nhỏ bé rách nát này mà chúng ta không thoát khỏi đây sao? Không thể nào, ông đây khỏe mạnh còn có thể bay lên trời trốn xuống đất."
Khi Lâm Hoài nói thì hắn lại cống Minh Nguyệt lên lưng một lần nữa.
Độc bọ cạp lúc trước cũng không gây ra tổn hại nào. quá nghiêm trọng cho Lâm Hoài, có lẽ có liên quan đến máu của Minh Nguyệt, dù sao Minh Nguyệt đã ăn lá cỏ đó.
Lần này Lâm Hoài loạng choạng trèo lên sa mạc chơi vơi, có thể ngã xuống bất tỉnh vào bất cứ lúc nào.
Nhưng lần này Lâm Hoài bụm chặt miệng lại, bản thân không thể chết lần nữa, lần trước là bị người khác hãm hại, còn lần này là bản thân cam tâm tình nguyện. Ngoài ra cho dù mình chết đi cũng không thể phụ lòng Minh Nguyệt được, những ngụm máu kia không thể uống không được.
Hắn lảo đảo bước đi nhưng cũng không biết là đã đi bao lâu, ngay khi Lâm Hoài mệt mỏi buồn ngủ thì đột nhiên một nguồn năng lượng khổng lồ hệ hỏa bị Lâm Hoài tóm được, hắn nhất thời ngơ ngác.
Ở trong vùng sa mạc rộng lớn này, bản thân mặt trời nóng rực chính là một loại năng lượng hệ hỏa khổng lồ rồi, hiện giờ lại xuất hiện năng lượng hệ hỏa càng khí thế hơn nữa, điều này khiến Lâm Hoài rất khó hiểu.
Cách đó không xa là một bãi đất cát bằng phẳng, loáng thoáng có một vài bụi cỏ, quan sát tỉ mỉ thì có rất nhiều xương cốt ở trên đất.
Trên lý thuyết, ở đây không thể tập hợp năng lượng hệ hỏa được, vì có rất nhiều bụi cây, bụi cây là đại diện cho hệ mộc và hệ thủy, căn bản năng lượng hệ hỏa quá mạnh không thể có bụi cây được.
Nhưng có bụi cây thì cũng có hy vọng, đó có nghĩa là rất có khả năng sẽ có nguồn nước.
Nghĩ đến đây, Lâm Hoài bắt đầu lao xuống phía dưới, hắn cõng Minh Nguyệt trên lưng trượt xuống.
Cảm giác ngồi dậy rất thoải mái, có lúc còn không muốn hít thở, chỉ muốn ngủ một giấc thật tuyệt, bởi vì thực sự quá mệt, nhưng Lâm Hoài càng hiểu rằng, một khi bản thân nhắm mắt lại, e là không mở ra được nữa, vậy há chăng Minh Nguyệt cũng phải chết cùng với mình sao?
Nghĩ vậy, Lâm Hoài bỗng chốc lấy lại tinh thần, và biết rằng bản thân nên kiên trì tiếp.
Lúc trượt xuống bên dưới, Lâm Hoài cắn răng đứng dậy, vừa đi về phía trước vừa tìm nguồn nước.
Ngay vào lúc này, Lâm Hoài phát hiện trong bụi cây trước mặt lấp lánh một vài viên đá màu đen, đó chính là Huyền Thạch đã thấy ở trong nhà Vương Manh trước đó, Lâm Hoài bỗng chốc ngạc nhiên vui mừng, hắn vội vàng. lại đi thêm vài bước nữa để tìm xem có cỏ răng cưa hay không.
Dưới chân là một lớp xương trắng khô đét, mỗi bước. đi đều có thể dẫm phải xương cốt. Nhưng Lâm Hoài không quan tâm đến những chuyện này và tiếp tục quan sát tình hình phía trước.
"Ö? Vậy mà ở đây có bảy viên Huyền Thạch sao? Không đúng, nhìn vào thứ tự sắp xếp của Huyền Thạch thì có lẽ đây là một trận pháp, chỉ là trận pháp này chưa hoàn chỉnh." Mặc dù Lâm Hoài không hiểu trận pháp gì cả, nhưng đã từng nhìn thấy ở giới tu chân.
"Còn có linh khí sao?" Khi Lâm Hoài còn đang chấn động về trận pháp ở đây, thì giây tiếp theo đã cảm nhận được một luồng linh khí hệ hỏa tỉnh chất, cùng với rất nhiều linh khí Kim Mộc Thủy Thổ, chỉ là các linh khí khác. tương đối yếu hơn, là một người tu chân, Lâm Hoài đột nhiên lấy lại tinh thần, cái này còn dinh dưỡng hơn cả nước đấy.
Có lẽ linh khí này không tách khỏi trận pháp được, đồ tốt, đồ tốt đấy!
Lúc này Lâm Hoài nở nụ cười chưa từng có trong hai ngày qua, môi khô gần như nứt nẻ ra.
Soạt soạt soạt! Lâm Hoài đang vui mừng thì bên trong Huyền Thạch ở phía trước đột nhiên xuất hiện một đám bọ cạp đen, con nào con nấy đều vểnh đuôi và rít lên rồi bay về phía Lâm Hoài.
"Hả?" Đối diện với hơn ba mươi con bọ cạp bất ngờ xuất hiện, Lâm Hoài suýt chút bị dọa chết khiếp, vì để Minh Nguyệt không phải chịu những tổn hại khác, nên hắn nhanh chóng đặt cô xuống, rồi lập tức xông vào. trong đám bọ cạp.
Tay năm dao găm, hắn bắt đầu tấn công loạn xạ, giây tiếp theo có một vài con bọ cạp leo lên đỉnh đầu của hắn, thể lực quá kém, hoàn toàn không thể chế ngự được.
Tiêu rồi, hôm nay hoàn toàn tiêu rồi, mất gần hai ngày đi đường lại chuẩn bị làm thức ăn cho mấy con bọ cạp ở đây.
Lâm Hoài tuyệt vọng tùy tiện lắc mạnh mấy con bọ cạp ở trên người, toàn bộ các vòi cong đều đâm vào bên trong cơ thể của Lâm Hoài, vốn dĩ cơ thể đã loạng choạng nay càng suy yếu hơn.
Bọ cạp càng lúc càng đông, cả thảy năm mươi con, †ất cả đều vểnh đuôi bổ nhào vào người Lâm Hoài.
Ánh sáng trước mặt càng lúc càng yếu, Lâm Hoài biết bản thân sắp ngã xuống, lần này ngã xuống thì không thể nào sống sót thêm lần nữa.
Khi Lâm Hoài sắp sửa ngã xuống, đột nhiên trong đầu nhớ đến một loại trận pháp Bát Phương, trước mắt là bảy viên Huyền Thạch, viên thứ tám không phải là đang ở trên người mình sao?
Nghĩ vậy, Lâm Hoài nhanh chóng móc viên đá ra và ném thẳng đến đó, vừa hay nó rơi vào chỗ trống của trận Bát Phương
Ngay lúc này một nguồn năng lượng vô hình bao trùm nơi đây, trong mơ màng Lâm Hoài cũng không biết là gì, nhưng lúc này mấy con bọ cạp trên người Lâm Hoài hoảng hốt bay đi tới tấp, lao đến trong những viên đá Huyền Thạch biến mất không thấy, tựa như là đã xảy ra chuyện gì đáng sợ lắm.
Cơ thể Lâm Hoài bất chợt tê dại ngồi xuống trên đất.
Để đấu tranh với Thần chết, Lâm Hoài nghiến răng ngồi khoanh chân lại, sau khi nhắm mắt, hắn bắt đầu hấp thụ từng ngụm lớn linh khí, và nghĩ cách để thúc đẩy hoạt động của khí hải đan điền bên trong cơ thể.
Tiếp tục như vậy mười mấy ngụm, Lâm Hoài cảm nhận được vận hành của đan điền, lúc này hắn bắt đầu không ngừng hấp thụ nhiều cường độ, tranh thủ đào thải chất độc ra bên ngoài khi nó tấn công vào tim.
Trong đống Huyền Thạch của trận pháp, năm mươi con bọ cạp đen cung kính bò rạp xuống trên đất, giống như đang vái lạy thứ gì đó.
Có một cái hang động ở phía chính diện, bên trong có một cái bàn đá, có một thứ gì đó to tướng đang ngồi trên bàn đá, cũng là một con bọ cạp, chỉ là hình dáng con bọ cạp này to như con chó hoang, cái gai vểnh lên ở đằng sau còn dài hơn cả cánh tay.
Rì rì rì! Rì rì rì! Con bò cạp kêu rì rì vài tiếng, sau đó bắt đầu yên lặng trở lại, ở miệng hang động tuôn ra nguồn năng lượng tỉnh khiết khiến con bọ cạp chúa rất thoải mái.
Lâm Hoài thiết lập vòng tuần hoàn trong cơ thể sau năm phút, ngay khi khối chân khí được sản sinh trong chốc lát, thì Lâm Hoài lập tức ép chất độc ra ngoài, sau đó bắt đầu tăng tốc hấp thụ linh khí.
Lại thêm mười phút trôi qua, Lâm Hoài cảm thấy †oàn thân trên dưới tràn đầy sức mạnh, so với lúc tu luyện ở bên trong núi sâu nhanh gấp trăm lần, quả thật là sảng khoái chết đi được.
Vốn dĩ lúc này Lâm Hoài có thể đi cứu Minh Nguyệt trước, nhưng Lâm Hoài không dừng lại, chỉ cần cho bản thân thêm mười phút nữa, thì năng lượng đan điền có thể khuếch trướng lên gấp đôi, chỉ cần có đầy đủ chân khí, bản thân có thể phát huy pháp thuật Vân Vũ, và trong vòng vài trượng còn có thể hấp thụ một gáo nước.