TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi
Chương 97: C97: Ngoại truyện 2 bế công chúa

【Bùi Ôn Du không nói một lời bế Tiết Huệ Vũ lên theo kiểu công chúa.】

***

Hai hạng mục mà Tiết Huệ Vũ đăng kí tiếp theo đều vào buổi chiều.

Tiết Huệ Vũ tạm thời không biết các giáo viên đã thay đổi quy tắc, đang lấy hộp bento ba tầng sang trọng của cô ra.

Mặc dù có căn tin trong trường mẫu giáo để phục vụ bữa trưa nhưng đây là ngày hiếm hoi cả nhà ba người đến trường chơi, buổi sáng trước khi ra ngoài Tiết Huệ Vũ đã tự mình xuống bếp chuẩn bị bento gia đình.

Tuy rằng sau khi trở về vị trí múa chính, chế độ ăn uống phải được kiểm soát trở lại, nhưng điều đó không ngăn cản Tiết Huệ Vũ làm những món ăn ngon cho bé con nha ~

Sau khi cứ như vậy vui vẻ dùng cơm xong, buổi chiều nghênh đón là trận đấu “Vui vẻ cõng bế”.

Cân nhắc đến vấn đề thể lực của trò “Vui vẻ cõng bế”, nên chỉ phân ba nhóm thi đấu một lần, cuối cùng xếp hạng dựa theo tổng thời gian từ ít đến nhiều.

Tuy nhiên, sau khi nghe các quy định của cuộc thi, Tiết Huệ Vũ lắp bắp ngay lập tức: “Mẹ cũng phải…… Tham gia? Bế, bế kiểu công chúa……?”

Cô dặn dò cả trăm ngàn lần rằng người làm bố mẹ như họ phải chú ý chừng mực những lần tiếp xúc thân mật, nhất định không thể để cho bé con tuổi còn nhỏ đã học thói hư…… Không ngờ trường học lại cởi mở như vậy……! Thậm chí trong trận đấu còn thiết lập trò bế công chúa!

Tiết Huệ Vũ không hề tập luyện phương diện này bỗng dưng cảm thấy khó xử, nhưng cân nhắc đến chuyện hẳn là mình nhẹ cân hơn những bà mẹ khác, cô nhỏ giọng thì thầm: “Mình không nặng…… Mình nặng không đến năm mươi kí.”

Tiết Huệ Vũ cao khoảng một mét bảy, chưa đến 50kg thật sự là khá gầy. Nhưng Bùi Ôn Du nhìn có vẻ yếu không ra gió, cõng được bé con không nhất định có thể bế được cô, chẳng may không thể ôm được cô, bị người khác hiểu lầm cô rất nặng, Tiết Huệ Vũ thật sự sẽ xấu hổ đến mức hận không thể đào cái lỗ để chui vào.

Bùi Ôn Du không ngờ vợ lại xem thường mình, bất đắc dĩ nói: “Tại sao em không tin anh có thể ôm nổi em, cũng không phải chưa từng ôm. Anh có thể làm được.”

Là đàn ông, tuyệt đối không thể nói mình không được!

Tiết Huệ Vũ đột nhiên nhớ ra. Cũng đúng…… Lần trước khi cô bị thương, anh đã bế cô rất vững vàng.

“Vậy bây giờ, chúng ta luyện tập một chút?” Vốn dĩ Tiết Huệ Vũ rất thiếu tự nhiên khi làm trò tiếp xúc thân mật trước mặt mọi người, nhưng vì một lòng thắng thua dâng trào, lập tức thúc giục Bùi Ôn Du nhanh đến bế cô.

“Khụ……” Trước mặt bao người, ngược lại Bùi Ôn Du có hơi ngượng ngùng.

“Vậy anh…… Bế đây……” Anh ngại ngùng nói xong, khuôn mặt ửng hồng ngồi xổm xuống, tay bế Tiết Huệ Vũ lên.


“A!” Dù đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi, nhưng cơ thể mất trọng lượng vẫn khiến Tiết Huệ Vũ kêu lên một tiếng thất thanh, hai tay theo bản năng ôm chặt cổ Bùi Ôn Du.

Thân thể tiếp xúc thân mật khiến tâm trí của Bùi Ôn Du như thể bị keo dán đông đặc, không kìm được mà ôm chặt Tiết Huệ Vũ hơn, khiến cô bám chặt vào khuôn ngực rộng rãi và vững chãi của anh.

Bốn phía ngay lập tức truyền đến tiếng huýt sáo cùng với tiếng vỗ tay của các bậc phụ huynh, Tiết Huệ Vũ sớm đã mặt đỏ tía tai lập tức vỗ vỗ anh nói: “Có thể có thể…… Bỏ em xuống được rồi……”

Bùi Ôn Du lưu luyến không nỡ mà buông ra.

Cùng lúc đó, trận đấu cũng chính thức bắt đầu. Nửa đầu trận đấu là mẹ bế bé con, nửa cuối trận đấu là bố bế mẹ.

“Chuẩn bị ——” Khi tiếng còi vang lên, Tiết Huệ Vũ nhanh chóng ôm lấy bé con tiến hành chạy nước rút.

Dù rằng Tiết Huệ Vũ đã rèn luyện rất nhiều, không còn là một bà mẹ yếu ớt ngay cả con cũng không bế nổi như lúc đầu, nhưng so với những bà mẹ đã bế con từ bé cho đến bây giờ mà nói, bế bé con chạy bộ vẫn rất vất vả…… Đang bế bé con thì con lại trượt khỏi vòng tay……

Chắc chắn không phải do gần đây bé con nặng hơn, mà là những bà mẹ khác quá lợi hại.

Cứ như vậy, Tiết Huệ Vũ đã bị những bà mẹ khác bỏ xa một khoảng, trở thành người xếp cuối cùng, nhưng Tiết Huệ Vũ không chán nản thất vọng, cô dựa vào sức chịu đựng mạnh mẽ của mình để từng bước rút ngắn khoảng cách.

Bùi Dục Kỳ gắt gao ôm chặt lấy đầu mẹ mình, thu mình lại thành một cục hy vọng mình có thể nhẹ đi một chút.

Khi chạy đến trước mặt Bùi Ôn Du, Tiết Huệ Vũ đã thành công vượt qua hai người và trở thành người xếp thứ ba.

Bùi Ôn Du nhìn thấy Tiết Huệ Vũ mồ hôi nhễ nhại đang chạy về phía mình với đứa con trong tay, ánh mặt trời chiếu vào người cô như mạ đầy ánh vàng tuyệt đẹp.

Từng bước từng bước…… Họ ngày càng gần, như thể hạnh phúc đang trong tầm tay —— Chỉ cần mình nắm chặt là có thể bắt được hạnh phúc!

Khoảnh khắc Tiết Huệ Vũ đặt con xuống, Bùi Ôn Du không nói một lời bế Tiết Huệ Vũ lên theo kiểu công chúa.

Anh ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô, ép cơ thể cô vào người anh, dùng một tốc độ nhanh nhất chạy về đích.

Vốn dĩ Tiết Huệ Vũ đã chạy đến mức thở dốc rồi, bây giờ lại bị Bùi Ôn Du lắc lư đến mức đầu váng mắt hoa, hoảng hốt ôm chặt cổ anh, vùi đầu vào hõm vai anh.

Chờ đến khi tim đập mạnh hơi thở hổn hển bình phục lại, thì đã thấy Bùi Ôn Du nhanh chóng chiếm lấy vị trí thứ hai!

“Bố mẹ cố lên! Cố lên!”


Bên tai là tiếng reo hò phấn khích của bé con, Tiết Huệ Vũ cũng hào hứng cổ vũ: “Bùi Ôn Du, cố lên! Cố lên! Anh có thể làm được!”

Đương nhiên anh có thể làm được…… Sao có thể nói đàn ông không được chứ……

Mái tóc dài màu đen tung bay theo gió lướt qua gương mặt anh, tỏa ra một mùi thơm ngát dễ chịu. Bùi Ôn Du bị một đầu tóc dính lên mặt, yết hầu chuyển động lên xuống.

Một tay anh ấn gáy cô xuống đè những lọn tóc bay bay vào lồng ngực, tay kia ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, trong mười mét cuối cùng đã thành công vượt qua ông bố đầu tiên!

“A a a! Bùi Ôn Du anh làm được rồi, anh thật là đỉnh! Chúng ta đứng thứ nhất!”

Tiết Huệ Vũ vẫn trong tư thế được Bùi Ôm Du bế chặt, mạnh mẽ ôm cổ anh kích động nói: “A a a a a chúng ta thắng rồi!”

Tay Bùi Ôn Du mềm nhũn —— Tiết Huệ Vũ nhanh chóng trượt xuống khỏi lồng ngực anh.

Bé con cũng vui mừng lao đến đầy phấn khích: “Bố thật giỏi!”

Bố giống như một tờ giấy, chân mềm nhũn.

Năm phút sau, Bùi Ôn Du vẫn cúi thắt lưng mà thở hổn hển.

Vừa rồi Tiết Huệ Vũ lo lắng chết đi được, lúc này thấy anh vẫn đang thở hổn hển, bèn lấy tay nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng anh: “Sao anh khoa trương dữ vậy…… Em nặng như vậy sao…… Anh ít vận động quá đó……”

Bùi Ôn Du vừa mới lật ngược thế cờ và giành được vị trí đầu tiên, nghe xong suýt chút nữa tắt thở.

“Anh phải vận động nhiều chút, đừng mãi…… Chơi với bé con……”

Thấy cô rõ ràng đang lo lắng chết đi được mà còn bày đặt khẩu thị tâm phi, Bùi Ôn Du khẽ nhướng mí mắt, cười như không cười nói: “Vậy buổi tối chúng ta vận động chứ?”

“Vận động gì chứ……” Tiết Huệ Vũ phản ứng chậm nửa nhịp mới hiểu bèn oán trách véo anh một cái, “Con còn ở trước mặt nè, chú ý một chút.”

“Con nghe cũng không hiểu……” Bùi Ôn Du cực kỳ tủi thân, “Trước mặt con không thể ôm ấp hôn hôn, bây giờ ngay cả nói cũng không thể nói sao……”


Bùi Ôn Du cảm thấy rằng đã đến lúc phá vỡ những quy tắc xấu xa này!

Anh lập tức giương cao cờ khởi nghĩa, lời lẽ chính nghĩa nói: “Thầy cô cũng không thèm quan tâm bố mẹ bế kiểu công chúa…… Sao em lại quy củ nhiều như vậy……”

“Khụ…… Cũng nên chú ý một chút……” Tiết Huệ Vũ cũng cảm thấy mình hình như quá bảo thủ và cổ hủ rồi.

Bùi Ôn Du thấy Tiết Huệ Vũ dao động, lập tức thuận theo cột mà leo lên, nôn nóng tủi thân nói: “Hôm nay anh cố gắng như vậy……”

“Chờ con ngủ rồi……” Lặng lẽ nhìn thoáng qua bé con, Tiết Huệ Vũ nhỏ giọng thì thầm, “Em lại thưởng cho anh.”

Thật ra Bùi Dục Kỳ đều nghe thấy: “……” Bố mẹ con không bị điếc……

Hạng mục cuối cùng trước khi kết thúc đại hội thể dục thể thao —— Trò chơi kéo co của phụ huynh từng lớp.

Cả Tiết Huệ Vũ và Bùi Ôn Du đều không được tính là có sức mạnh, nhưng lớp Bùi Dục Kỳ có mấy bố mẹ khỏe mạnh lắm, với sự kiên trì và lăn xả không ngừng của mọi người, lớp của Bùi Dục Kỳ đã giành được vị trí đầu tiên!

Tiết Huệ Vũ mồ hôi đầm đìa, càn quét năm hạng mục vô cùng thỏa mãn, đại hội thể dục thể thao phụ huynh học sinh năm sau sẽ lại tái chiến!

Các giáo viên căng thẳng nói: “Năm tới, hay là hãy giới hạn một gia đình đăng ký tối đa ba hạng mục đi……”

Từ cuối tháng 10, vở《Giselle》của vũ đoàn ba lê Thượng Thủy sẽ thực hiện chuyến lưu diễn toàn quốc quy mô lớn trong gần một tháng.

Đây là vở ba lê đầu tiên mà Tiết Huệ Vũ trở lại với tư cách múa chính, cho nên đã nhận được sự chú ý chưa từng có từ trước đến nay.

Có không ít người cũng vì hóng hớt, cùng là《Giselle》, hiện tại Tiết Huệ Vũ chênh lệch bao nhiêu với Tiết Huệ Vũ ở thời kỳ đỉnh cao cũng trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người.

Mà Tiết Huệ Vũ một lần nữa dùng thực lực của mình để chứng minh với cả thế giới rằng, cô ấy đã thực sự trở lại, về với sân khấu quen thuộc của cô.

Trong đợt lưu diễn này, Tiết Huệ Vũ buộc phải xa bé con trong vòng một tháng. Dù rằng mỗi ngày đều gọi điện video nói chuyện, nhưng sự nhớ nhung bé con chỉ có tăng chứ không hề giảm.

Đương nhiên, cũng có một chút nhớ nhung Bùi Ôn Du, dù sao thì bọn họ vẫn là đôi chim yến mới cưới mà ~

Khi có thời gian rảnh, nghĩ đến thời tiết chuyển lạnh và đã gần sang đông, Tiết Huệ Vũ bắt đầu đan một chiếc khăn nhỏ màu hồng xanh, làm quà mừng sinh nhật bốn tuổi cho bé con.

Đúng vậy, bé con của cô sinh nhật vào tháng 12! Nghĩ đến sinh nhật sắp tới —— Lần đầu tiên làm mẹ được trải qua sinh nhật con, Tiết Huệ Vũ tràn đầy mong chờ, động lực đan khăn quàng cổ cũng trở nên tràn đầy.

Đầu tháng mười hai, dưới nhiều bằng chứng khác nhau, tòa án Thượng Thủy trong phiên sơ thẩm đã tuyên án tử hình Hạ Lan Chi với năm tội danh bao gồm cố ý giết người, tham nhũng hối lộ, tiêu hủy bằng chứng, gian lận và trốn thuế, hoãn thi hành án hai năm, bị tước quyền chính trị suốt đời.

Cũng bị nghi ngờ tham nhũng và hối lộ, tiêu hủy chứng cứ, lừa đảo, Trần Quốc Văn và luật sư Vương bị kết án ở tù mười năm và sáu năm tù có thời hạn, một số bị cáo khác bị kết án từ hai năm sáu tháng đến năm năm tù.

Tiết Hoành Tuấn bị kết án ba năm tù vì tội tham nhũng, hối lộ và trốn thuế.


Sau bản án sơ thẩm, tất cả các bị cáo, bao gồm Hạ Lan Chi và Tiết Hoành Tuấn, đều kháng cáo chống lại phán quyết.

Hạ Lan Chi nghĩ rằng mình vào tù vài năm thì sẽ được thả, hoàn toàn không thể tin nổi mình lại bị phán tử hình!

Tiết Khánh Vũ không chết, tại sao bà ta phải bị kết án tử hình……

Tuy nhiên, tòa phúc thẩm giữ nguyên bản án ban đầu.

Không lâu sau khi kết quả của phiên tòa thứ hai được công bố, bé con đã nghênh đón sinh nhật lần thứ tư của mình.

Mặc dù Tiết Huệ Vũ đã chuẩn bị quà sinh nhật cho bé con cho đến năm mười tám tuổi, bao gồm chiếc khăn kẻ sọc màu hồng và xanh lam mà cô đã đan cho bé con cách đây không lâu.

Nhưng dù sao đây cũng là sinh nhật đầu tiên trải qua cùng bé con!

Cho nên, vì bồi thường những năm thua thiệt con, nên Tiết Huệ Vũ đã mua cho Bùi Dục Kỳ rất nhiều đồ chơi trẻ con, đặc biệt là những chú Minion mà gần đây bé yêu thích ~

Nhìn thấy Tiết Huệ Vũ tình thương của mẹ tràn ngập mua một thùng quà sinh nhật, Bùi Ôn Du trợn mắt há mồm, bái phục.

“Khụ…… Em mua nhiều quà sinh nhật cho con như vậy, vậy tháng sau sinh nhật của anh……”

Anh nhỏ giọng nhắc nhở, sợ Tiết Huệ Vũ không nhớ rõ sinh nhật mình.

“Sao anh còn ghen với con nữa ~” Tiết Huệ Vũ nhéo nhéo mặt anh, cười nói, “Anh cũng sẽ có ~ Chờ mong đi!”

Vốn dĩ Tiết Huệ Vũ đã chuẩn bị một bức thư, nhưng thấy Bùi Ôn Du lén lút viết cho con một ức thư rất dài, đánh dấu cẩn thận tất cả bính âm, ngay lập tức cô không cam lòng yếu thế lại viết một bức thư nữa.

Trong tình yêu bé con, cô tuyệt đối không nhận thua!

Thật ra bây giờ bé con ngay cả chữ cũng chẳng nhận ra mấy từ, việc đánh vần còn rất khó khăn, vì vậy viết bính âm cũng không thể hiểu được, nhưng đợi đến khi bé con học tiểu học là có thể hiểu rồi. Bọn họ tin rằng tương lai sẽ có một ngày, bé con chắc chắn sẽ đọc lại bức thư do bố mẹ viết.

Sau khi mọi việc xong xuôi, cả hai cùng nhau bí mật giấu bức thư vào hộp quà, mỗi người bọc một phong bì đỏ 1800 nhân dân tệ, chuẩn bị ngày mai sinh nhật sẽ tặng cho bé con.

Để tạo bất ngờ cho bé con, Tiết Huệ Vũ còn cố tình không mua cho Bùi Dục Kỳ chiếc ô tô đồ chơi bé yêu thích, thật ra thì cô đã mua chiếc ô tô đồ chơi đó rồi, thấy bé con giận lẫy không thèm quan tâm mình, Tiết Huệ Vũ trộm cười thầm.

Chỉ là Tiết Huệ Vũ không ngờ rằng, vào ngày sinh nhật, không biết là do nhiệt độ hạ xuống bị cảm lạnh hay vì nguyên nhân gì khác, mà sau khi bé con tỉnh dậy vẫn luôn buồn bã không nói lời nào, uể oải ỉu xìu.

Cái gì cũng không chịu ăn, cái gì cũng không chịu uống, cả buổi sáng đều cuộn mình trong chăn không chịu ra ngoài……

Hành động khác thường của bé con quả thực làm cho Tiết Huệ Vũ và Bùi Ôn Du đau lòng muốn chết, mà vào buổi chiều hôm ấy, một trận tuyết lớn hiếm hoi đã rơi ở thành phố Thượng Thủy.


Đọc truyện chữ Full