Bạch Mạn không khỏi nhìn lên nhìn xuống Châu Dung. Khuôn mặt của Châu Dung tiều tụy, thân hình gầy gò. Nàng luôn luôn cường thế, nhưng hôm nay vẻ mặt lại dị thường mê man cùng sợ hãi.
Châu Dung chưa bao giờ để lộ vẻ mặt như vậy với Bạch Mạn.
Trong nháy mắt này, Bạch Mạn có chút mềm lòng, nhưng nàng cũng không phải là hạng người lương thiện, lập tức cứng lòng, nhàn nhạt nói qua loa:
"Giữa ta và ngươi không cần khách khí như thế."
Trái tim của Châu Dung lạnh đi một nửa. Nàng làm sao có thể không biết Bạch Mạn đối địch với nàng, nhưng lúc này không phải là lúc nói chuyện nên nàng đành phải giả vờ điềm nhiên, dưới cái nhìn của Dương lão bản, nàng ôm lấy vòng eo tr@n trụi lộ ra ngoài của Bạch Mạn.
Tua cờ mỏng manh dày đặc vang lên, hai người không nói nữa.
Sau lưng, âm thanh của Dương Cửu Chương từ xa truyền đến: "... Sao ngươi không động đậy? Không phải muốn đối mặt kiểm tra sao? Ngươi cũng muốn nếm thử cảm giác bị kiếm đâm vào người sao?"
"Tha cho ta đi! Tiểu nhân không thể không có món da giáp kia, đây chính là khách nhân đặt trước ở nơi này cùng tiểu nhân, tiểu nhân đắc tội không nổi... A!!!"
Mùi máu tươi nhàn nhạt thổi qua đến. Dương lão bản đóng cửa lại như thường lệ để ngăn tiếng kêu thảm thiết.
Vào gian phòng riêng, Dương lão bản đã tiêu hóa xong cảm giác khó chịu vừa rồi, trong lòng tràn đầy nịnh nọt. Bạch Mạn ngồi phía sau Châu Dung, diễn vai vũ nữ của mình. May mắn ở chỗ tâm trí của Dương lão bản hoàn toàn đổ dồn vào Châu Dung, hắn cũng không nhìn nàng lần thứ hai.
Một vũ nữ nho nhỏ, dù được sủng ái đến đâu cũng chỉ là một món đồ chơi. Thời điểm thích thì đặt ở trong tay mà thưởng thức, không thích thì vứt bỏ, căn bản không đáng để đám người cao quý nhìn lần thứ hai.
Sắc trời đã tối. Mặc dù thời tiết trở nên ấm áp, nhưng đêm ở vùng ngoại ô vẫn lạnh lẽo. Dương lão bản đang ở đây đối phó với Châu Dung, thỉnh thoảng lại lo lắng về tiến độ thẩm vấn trong đại sảnh. Giữa công vụ bận rộn của mình, hắn không quên dặn hạ nhân thân cận: "Nhớ chuyển những bông hoa đỏ thắm vào phòng, cẩn thận đừng để chúng đông cứng."
Tâm tư của Bạch Mạn khẽ động, nàng suy nghĩ một chút, cho rằng Dương lão bản là người yêu hoa, nàng đưa tay viết chữ "Hoa" sau lưng Châu Dung.
Châu Dung hiểu ý, nhanh chóng chuyển đề tài đối thoại thành hoa cỏ lạ. Đôi mắt của Dương lão bản sáng lên, Châu Dung ám chỉ rằng vị kia giống như hắn, một người rất yêu thích các loài thực vật kỳ dị.
Lập tức, bầu không khí trở nên thân thiện, hai người ngươi tới ta đi, thoải mái trò chuyện, Châu Dung không khỏi mời rượu đối phương. Kiếp trước và kiếp này, Châu Dung nắm quyền, nắm qua binh, sở hữu vô số của cải, xét về tầm nhìn và kiến thức thì không ai có thể sánh bằng. Lúc này, nàng muốn cố ý hạ thấp cảnh giác của đối phương, chậm rãi mà nói, kiến thức uyên bác, cũng có khiếu hài hước.
Dương lão bản bắt đầu cảm thấy người như vậy mặc dù có chút ngu xuẩn, có chút kiêu ngạo, nhưng vẫn là nhân tài, khó trách có thể làm việc cho hoàng thất. Nghĩ đến đây, Dương lão bản lộ ra vẻ chua xót: Về tài năng thì không hề thua kém đối phương, chỉ tiếc là vì xuất thân của mình mà bị đàn áp.
Bạch Mạn chú ý tới vẻ mặt của Dương lão bản, trong nháy mắt đoán được hắn đang nghĩ gì. Nàng nhếch môi cười, nhớ lại một ít kiến thức, lặng lẽ viết một hàng chữ sau lưng Châu Dung.
Châu Dung cảm giác được bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Bạch Mạn vuốt v e lưng của mình, khiến mình ngứa ngáy. Nàng ho một tiếng, làm theo chỉ điểm của Bạch Mạn và nói:
"Nhắc tới cũng thật là khéo, vị trên long ỷ kia, thích nhất là hoa cỏ, đặc biệt là hoa lan. Các Quý Nhân trong cung cũng bắt chước theo, hận không thể khiến chỗ ở của mình thành điện hoa lan... "
Dương lão bản ngồi thẳng người, thấy Châu Dung dường như ngà ngà say, cẩn thận từng li từng tí nói lời khách sáo:
"Như vậy, chắc hẳn hoa lan khắp thiên hạ đều phải tập trung về hoàng cung phải không?"
Châu Dung nhấp một ngụm, trên mặt nhiễm lên tửu sắc, tựa hồ đã say, vung tay lên, lớn tiếng nói:
"Trò cười! Hoa lan mỏng manh như vậy, giống từ ngoài biên quan đã đi đường xa đến kinh thành, làm sao còn giữ được màu sắc?!"
Nàng cười to mấy tiếng, "Những Quý Nhân nhu nhược đó sợ nhất là hoa lan đã mất màu, ngươi nghĩ thế nào về vị ngồi trên long ỷ kia? Liệu hắn có cảm thấy con người tiều tụy như hoa không? Cho nên người trong cung vừa yêu hoa vừa sợ hoa."
Dương lão bản không cười, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Châu Dung thấy vậy, đổ thêm dầu vào lửa, nhàn nhã nói: "Bây giờ ta mới biết điền trang da và lông thú Vạn Thái Hòa Hào thực ra có nguồn thực vật quý hiếm, Quý Nhân phát hiện ra sẽ khá bất ngờ."
Dương lão bản hạ quyết tâm, vui vẻ nói: "Da và lông thú là gốc rễ lập thân của Vạn Thái Hòa Hào, nhưng những loài thực vật quý hiếm là sở thích nhỏ của riêng tiểu nhân."
Hàm ý của những lời này là ám chỉ rằng sự ưu ái của hoa sẽ rơi vào đầu của Dương lão bản chứ không phải vào người đứng đầu điền trang da và lông thú Vạn Thái Hòa Hào của Dương gia.
Dương lão bản đã cắn câu, Châu Dung lặng lẽ liếc nhìn Bạch Mạn, kinh ngạc trước sự nhạy cảm của người kia. Sau đó nàng nhớ ra Bạch Mạn đã được chính Bạch lão gia dạy dỗ trưởng thành trong thư phòng.
Châu Dung không khỏi cảm thấy tiếc hận cho Bạch Mạn.
Đáng tiếc người thông minh như vậy cuối cùng lại bị Cửu Vương vây vào nội trạch.
"Vị tôn quý kia rất thích hoa lan và hoa mẫu đơn." Châu Dung bày ra tư thế xưng huynh gọi đệ, thản nhiên nói, "Hồi trước bỏ ra rất nhiều vạn kim để có được mẫu đơn quốc sắc thiên hương, đặc biệt còn cố ý lấy ra cho bách quan thưởng ngoạn."
Nói đến đây, Châu Dung thở dài một tiếng: "Đáng tiếc, mặc dù bách quan đều khen ngợi hoa mẫu đơn vào mùa đông không thôi, nhưng vị kia vẫn cảm thấy tiếc nuối vì không tìm được loài lan vừa ý."
Dương lão bản do dự hồi lâu mới nói: "Không biết cái tiểu nhân cất giữ có thể vào mắt của vị tôn quý kia hay không. Công tử có muốn đi vào tư viện của tiểu nhân xem qua một chút?"
"Ngươi có thể có bảo vật gì?" Châu Dung cười nói, "Ta đã nhìn thấy vô số hoa cỏ, cái gọi là cất giữ của ngươi cũng không phải là nói dối chứ?"
Châu Dung ném đũa xuống, khinh miệt nói: "Đồ vật của thương nhân các ngươi đều là lừa gạt người!"
Ngay khi Châu Dung đưa ra những nhận xét kiêu ngạo như vậy, Dương lão bản cuối cùng đã tin nàng mười phần mười. Hắn hưng phấn đến mức nắm lấy tay áo của Châu Dung, nói: "Công tử, mời đi theo tiểu nhân, xem tiểu nhân có lừa ngài không!"
Châu Dung giả bộ như say rượu, lảo đảo bị lão bản kéo lấy, không quên quay đầu chào hỏi Bạch Mạn: "Mau tới, mau tới, cùng nhau đi xem một chút."
Bạch Mạn đi đằng sau hai người, ngọc ấn được cột trên đùi, rốt cục cũng bước ra khỏi cửa sau của Vạn Thái Hòa Hào mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, để lại sự đổ máu và hoảng loạn phía sau.
Bạch Mạn suy tư làm sao bắt được liên lạc với Chu Tước, nàng theo Dương lão bản đi vào tư viện của hắn.
Trong quan hệ, thủ hạ của Dương lão bản cũng không hề trong sạch, cái gọi là tư viện, lại là một cái hiệu buôn khác, xem ra là lợi dụng các mối quan hệ làm ăn của Vạn Thái Hòa Hào giúp mình kiếm tiền.
Dương lão bản vừa dẫn Châu Dung đi một vòng, vừa nói: "Vị công tử này, nếu như ngài không vừa ý với bên này, tiểu nhân còn có bên khác... "
Châu Dung vịn đầu làm ra dáng vẻ mê muội, lớn miệng tán dương hoa cỏ đầy phòng: "Không nghĩ tới mặc dù Dương lão bản dung tục, lại có mánh khóe thông thiên." Hai người lấy lòng lẫn nhau vài câu, Châu Dung móc ra tư ấn của Cửu Vương từ trong ngực, ý đồ xấu muốn hoa cỏ quý từ nơi này của Dương lão bản, dặn dò hắn mấy ngày nữa đưa đến phủ của Cửu Vương.
(*) Mánh khóe thông thiên (手眼通天): Thủ đoạn có thể nhìn thấu trời, hiểu hết việc trên trời.
Dương lão bản mừng rỡ không thôi, tự mình an bài xe ngựa, một mực nhìn hai người ngồi ở trong xe, rồi mới hạ rèm cho các nàng.
Xe ngựa chậm rãi di chuyển, dần bỏ lại con đường dài phía sau. Bạch Mạn còn chưa kịp buông xuống tâm tình, xe ngựa bỗng nhiên rung chuyển, đột ngột dừng lại.
Bạch Mạn nhất thời không quan sát, ngã người về phía trước, Châu Dung ôm nàng vào lòng, đỡ nàng trở về.
Bạch Mạn không kịp nói chuyện, chỉ nghe thấy âm thanh rút kiếm từ bên ngoài:
"Đi xuống xe, kiểm tra."