"Cửu Vương có thua không?" Bạch Mạn hỏi.
"Thua." A Thần nói, "Khi bại khi thắng. Sau khi Hoàng đế ban được chết cho Tấn Vương, càng thêm khen ngợi Cửu Vương."
Bạch Mạn lộ ra nụ cười không rõ ràng: "Việc này, ngược lại là Độc Cô Viêm không có ngu xuẩn như vậy."
A Thần không muốn nghị luận thêm về Cửu Vương, chuyển sang chủ đề khác:
"Tóm lại. Hoàng đế giả bệnh, để Tấn Vương cùng Trần gia và Dương gia chui đầu vào bình. Bây giờ Hoàng đế hiện thân, long thể vô cùng khỏe mạnh, đám cận thần lúc trước theo Tấn Vương đều bị giải tán ngay lập tức. Bây giờ, thánh chỉ đã hạ, Tấn Vương được ban thưởng cái chết, tru di cửu tộc Dương gia và Trần gia."
Bạch Mạn hỏi: "Thế gia làm bằng sắt, hoàng tộc là nước chảy. Trần gia cùng Dương gia chưa từng để Độc Cô gia vào trong mắt... Bọn hắn ngồi vào bàn ngủ đông đã lâu, chẳng lẽ không có phòng bị? Làm sao có thể nói tru di cửu tộc là sẽ tru di cửu tộc."
A Thần nghẹn lời: "Cái này... A Thần không biết."
Bạch Mạn nói lời thấm thía: "A Thần, ngươi nên hiểu rõ chuyện của thiên hạ nhiều hơn, chứ không phải cứ nhìn chằm chằm vào ta mỗi ngày phải viết văn đủ tám trăm chữ."
Nói tới nói lui, còn không phải là trốn tránh.
A Thần là người ở trong quân, vô luận như thế nào đều nói không lại Bạch Mạn. Mặt của hắn đỏ lên, để lá thư trước Bạch Mạn rồi quay người bỏ đi.
Bạch Mạn buồn bực cầm bút lên, bắt đầu nghẹn chữ.
Đợi đến thời điểm Châu Dung trở lại đã là một tháng sau.
Châu Dung đã mấy ngày không thay quân phục, lúc trở về lập tức nằm trên giường, vòng tay qua eo của Bạch Mạn, mệt mỏi từ từ nhắm hai mắt lại, không nói gì.
Bạch Mạn đưa tay nắm lấy mái tóc đen dài như tơ lụa của người kia, cảm giác thật giống như dòng nước băng lạnh.
"Rất mệt mỏi sao?"
"Ừ." Châu Dung từ từ nhắm hai mắt, "Ngày ngày đều phải diệt trừ vây cánh của Tấn Vương, nhao nhao lật trời. Ở Thái Thị Khẩu giết rất nhiều người, đầu người tựa như dưa chuột, ngay cả đứa bé đều nhìn thành thói quen."
"Tấn Vương đã chết thật sao? Nhưng hắn là nhi tử của Hoàng đế."
"Là thật." Châu Dung nhìn lên đ ỉnh màn, "Tấn Vương không phải là nhi tử đầu tiên bị Hoàng đế gi ết chết."
Bạch Mạn như có điều suy nghĩ. Kể từ đó, cũng chỉ có Ninh Vương cùng Cửu Vương là có hi vọng đăng cơ.
Chỉ là, bây giờ Cửu Vương còn không có phong hào...
"Hoàng đế khen ngợi Cửu Vương khi bại khi thắng, phong cho Cửu Vương là Trung Vương." Trong giọng nói của Châu Dung cũng có chút đùa giỡn.
Bạch Mạn cười ra tiếng.
Trung Vương?
Tấn Vương và Ninh Vương đều lấy đất phong làm hiệu. Bây giờ Cửu Vương lại chỉ có phong hào làm màu, chỉ sợ là căn bản Hoàng đế không cho hắn đất phong đi.
Không có lợi ích thực tế, chỉ có tên tuổi.
Nói cho cùng, vẫn là ngại mẫu tộc của hắn hèn mọn, không muốn nhìn hắn ngồi lên long ỷ, chỉ có thể cho hắn thể diện thôi.
Tên nam nhân tự khoe là hùng tài đại lược kia, sợ là tức đến chết thôi.
"Nói đến, trên tay của Cửu Vương có công lớn như vậy, nhưng cũng chỉ có phong hào làm màu mà thôi. Ninh Vương tuy có mẫu tộc cường đại, nhưng trong tay của hắn cũng không có công lao gì." Châu Dung nhẹ nhàng phân tích: "Suy cho cùng thế lực trong triều đình hiện chỉ còn Cửu Vương cùng Ninh Vương giằng co, song phương thế lực lần nữa cân bằng."
"Chỉ là tâm thuật của đế vương mà thôi." Bạch Mạn nói.
Châu Dung cũng không có đáp lại. Bạch Mạn quay đầu lại, phát hiện Châu Dung đã ngủ say.
Đêm khuya, A Thần đột nhiên truyền quân báo đến.
Thế lực của Trần gia cùng Dương gia còn sót lại ở Đông Thùy đã chạy thoát về Đông Hồ. Đông Hồ xuất binh xâm chiếm bên cạnh, trực tiếp chiếm ba thành ở phía đông.
Cùng lúc đó, Tây Nhung ở Tây Thùy cũng không tụt lại phía sau, thừa dịp thời điểm Đông Hồ xâm chiếm, xông qua Nhạn Đãng Quan ở phía tây, dụng binh trắng trợn!
Tây Nhung tính tình tàn nhẫn, hung hãn hiếu chiến, dây dưa với Châu gia đã nhiều năm.
Bây giờ ở trung nguyên, rắc rối của thế gia khó gỡ tựa như dính độc. Hoàng tộc suy yếu, bệnh đa nghi của đương kim Hoàng đế ngày càng nặng, mấy lần giết Hoàng tử, thanh trừng vây cánh, tất cả mọi người đều bàng hoàng. Bây giờ, Tấn Vương mưu phản, triều chính hỗn loạn, chính là cơ hội trời cho.
Chiến báo được truyền đến triều đình, mọi người đều hoảng loạn.
Hoàng đế liếc nhìn chư vị đại thần trong điện: "Hiện tại quốc khố không đủ, mười vạn đại quân của Tây Nhung xâm phạm, nhu cầu quân sách cấp bách. Chư vị ái khanh có thượng sách gì?"
Chúng đại thần của thế gia nhìn nhau, Tể tướng Cung Nam xuất thân từ thế gia cũng âm thầm lắc đầu, thế là không ai nói gì.
Một lát, Cung Nam ra khỏi hàng: "Tình thế ở trước mắt ngoại trừ hòa đàm*, không còn biện pháp nào tốt hơn."
(*) Hòa đàm: Đàm phán, thương lượng hòa bình giữa các bên.
Hoàng đế cười lạnh: "Hoà đàm?"
Cung Nam nói: "Đông Thùy cùng Tây Thùy đồng thời bị tập kích. Nếu là điều binh sang một bên, phòng thủ của một bên khác lập tức sẽ trống rỗng. Vô luận bên kia bị phá, kinh thành đều sẽ gặp nguy hiểm! Không bằng hoà đàm."
Đám người không nói. Quốc khố trống rỗng, căn bản cũng không có lương thực để duy trì hỗ trợ cho cuộc chiến.
Ngoại trừ hoà đàm, còn có biện pháp tốt hơn sao?
Hoàng đế cũng nghĩ như vậy. Tuy nhiên, ánh mắt của hắn quét về phía Châu Dung, tầm mắt trở nên tối sầm.
Châu Dung, người này cầm trọng binh trong tay, luôn luôn là một cái gai trong lòng của Hoàng đế.
Hoàng đế cùng Hữu tướng nhìn nhau. Hữu tướng xuất thân tầm thường, được đến chức này là do một tay của Hoàng đế nâng đỡ.
Hữu tướng vừa nói: "Đại tướng quân Châu Dung dụng binh như thần, không bằng việc này để cho đại tướng quân toàn quyền xử lý."
Phe cánh của Hữu tướng nhao nhao tán thành.
Tể tướng Cung Nam nghe thấy lời này, trong lòng hiểu rất rõ. Quốc khố không thể cung cấp đủ lương thảo, khẩu phần lương thực dành cho quân của Châu Dung duy trì nhiều nhất chỉ được bốn đến năm ngày. Nếu như lần này Châu Dung đi nghênh chiến mười vạn đại quân, không có tiếp tế, lương thảo hao hết, chắc chắn sẽ nàng sẽ bại và chết.
Tể tướng Cung Nam không nói gì.
Cửu Vương không dám đến gần Châu Dung, cũng không dám lên tiếng.
Khóe miệng của Châu Dung ẩn hiện một tia giễu cợt.
Vua muốn tướng của mình chết.
Nàng nhìn quanh triều đình, nhìn những khuôn mặt nhu nhược, co rúm lại. Nàng tính toán thật lâu mới lên tiếng.
"Thần, tuân chỉ."
Nàng đi nước cờ hiểm, gần như chắc chắn sẽ chết.
Là vì những người này sao?
Không, là vì bách tính ở trung nguyên.
Đêm tới, Châu Dung vội vã chạy về hầm.
Bạch Mạn cùng Tiểu Phượng đánh cờ, trong hầm đèn đuốc sáng trưng. Châu Dung bước vào, cởi áo choàng rồi ném xuống đất.
Tiểu Phượng nhìn thấy vẻ mặt u ám của Châu Dung, lặng lẽ nhặt chiếc áo choàng trên mặt đất lên, lui về sau, đóng cửa lại.
Chỉ còn lại Bạch Mạn và Châu Dung.
Bạch Mạn nhìn thấy sắc mặt nặng nề của Châu Dung, dịu giọng nói: "Ngươi mệt mỏi sao?"
Châu Dung đến gần hai bước, vẻ mặt trịch thượng nhìn Bạch Mạn hồi lâu. Cho đến khi khó có thể duy trì được khi nhìn thấy vẻ dịu dàng trên mặt của Bạch Mạn.
"Liên Chi." Châu Dung đột nhiên lên tiếng, "Những ngày này, ta... Rất vui vẻ."
Bạch Mạn khẽ giật mình.
Ánh mắt của Châu Dung dừng lại ở vòng eo thon thả của Bạch Mạn một lúc, sau đó di chuyển lên từng khúc, hung hăng nhìn vào khuôn mặt của đối phương.
Tối nay có cái gì đó không ổn ở Châu Dung.
Bạch Mạn nghĩ nghĩ, cằm căng cứng, môi mím chặt. Nàng không nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Châu Dung, lại bị đối phương nhéo cằm của mình.
"Ngươi đợi ta, đến tột cùng có mấy phần là thực tình, mấy phần là giả ý?" Châu Dung nhẹ giọng hỏi.
Bạch Mạn cụp mắt xuống, không nói gì.
Châu Dung đưa tay cởi cúc cổ áo, xoay người đẩy Bạch Mạn vào giữa giường.
Vội vàng mà kịch liệt hôn xuống.
Màn thêu hoa nhô lên chập chồng, tóc đen chảy xuôi giống như tơ lụa, dần dần che lại hai mắt.