"Cuồng nhiệt và điên cuồng như thế nào?" Diệp Phong hứng thú hỏi.
"Bỏ Tô Khuynh Thành và hẹn hò với tôi, cậu sẽ biết thôi."
Khi nói những lời này, Tiêu Y Nhân cố tình cắn đôi môi đỏ mọng, vô cùng cám dỗ.
Cùng lúc đó, cô ta vặn vẹo vòng eo gợi cảm bước đến trước mặt Diệp Phong, thở ra hơi thở như hoa lan, đặt cánh tay thon dài trắng nõn của mình lên ngực Diệp Phong trêu chọc, hơn nữa còn định di chuyển xuống phía dưới.
Cô ta vừa ra tay, Tô Khuynh Thành đứng ở bên cạnh không nhịn được nữa, tiến lên một bước, hất tay Tiêu Y Nhân ra:
"Tiêu Y Nhân, đồ đê tiện, tránh xa chồng tôi ra!"
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tô Khuynh Thành, Tiêu Y Nhân cười khúc khích.
"Tại sao em trai này lại là chồng của cô chứ? Các người đã có giấy đăng ký kết hôn chưa?"
"Tôi..." Tô Khuynh Thành không nói nên lời.
Còn chưa kịp nói hết câu, Diệp Phong đã tiếp lời của Tiêu Y Nhân: "Tôi nhấn mạnh lại, tôi không còn nhỏ tuổi."
"Vậy sao?" Tiêu Y Nhân nghe được lời này càng cười càng vui vẻ: "Vậy chứng minh cho chị xem đi."
Diệp Phong cười nói: "Tôi sợ cô sẽ không chịu đựng được."
“Ha ha ha.” Tiêu Y Nhân lại che miệng cười: “Nói như vậy là cậu đồng ý hẹn hò với chị rồi sao?”
"Có thể thử xem." Diệp Phong gật đầu.
"Được rồi, chị cũng muốn thử với cậu! Nhưng..."
Câu chuyện đã đổi chủ đề, Tiêu Y Nhân tiếp tục: “Chị chỉ đồng ý hẹn họ nếu nếu cậu đá Tô Khuynh Thành.”
Trên khuôn mặt của Tiêu Y Nhân lộ ra nụ cười đắc ý.
Tô Khuynh Thành trừng mắt nhìn cô ta: "Tiêu Y Nhân, đồ hồ ly tinh! Thật không biết xấu hổ!"
Tô Khuynh Thành vô cùng tức giận, từ nhỏ đến lớn, cái gì Tiêu Y Nhân cũng tranh giành với cô, bây giờ thậm chí đàn ông cũng vậy!
Diệp Phong đương nhiên hiểu được ý đồ của Tiêu Y Nhân, cô ta có hứng thú với hắn, nhưng sự hứng thú đó không mạnh mẽ như vẻ ngoài mà cô ta thể hiện.
Cô ta làm vậy là vì muốn chọc tức Tô Khuynh Thành.
Tiêu Y Nhân không để ý tới Tô Khuynh Thành, tiếp tục tập trung vào Diệp Phong: "Tiểu soái ca, cậu suy nghĩ đến đâu rồi?"
Diệp Phong quả quyết nói: “Tôi sẽ không bỏ Tô Khuynh Thành, cô cũng không thể chạy thoát.”
"Ồ?" Tiêu Y Nhân cười nói: "Em trai, khẩu vị cậu nặng quá, nhưng như vậy không tốt, chị sợ cơ thể cậu chịu không nổi."
"Không sao, thận của tôi vẫn ổn." Diệp Phong bình tĩnh trả lời.
Có hai quả thận kỳ lân trên người, không chịu nổi là bọn họ chứ không phải là hắn.
Tiêu Y Nhân quả quyết lắc đầu: "Không được, giữa Tô Khuynh Thành và tôi chỉ có thể chọn một."
"Chỉ có trẻ con mới lựa chọn, tôi muốn tất cả." Diệp Phong trêu chọc nói.
Tiêu Y Nhân nghe vậy thì chớp chớp mắt. Như vậy không được, sẽ không đạt được mục đích trêu chọc Tô Khuynh Thành.
Tiêu Y Nhân nhanh chóng nghĩ đối sách.
Lúc này Diệp Phong lại lên tiếng: "Có phải bà nội cô tên là Đường Lan không?"
Tiêu Y Nhân gật đầu: “Đúng vậy, bà nội tôi tên Đường Lan, có chuyện gì vậy?”
Sau khi nghe câu trả lời của Tiêu Y Nhân, Diệp Phong có thể xác nhận rằng Tiêu Y Nhân trước mặt là một trong những vị hôn thê của mình.
Diệp Phong nói: “Vậy thì đúng rồi, cô có biết gia đình đã đính ước cho cô từ khi còn nhỏ không?”
Tiêu Y Nhân lại gật đầu, không chút do dự nói: "Tôi biết, hôn phu của tôi tên là Diệp Phong, nhưng tôi chưa từng gặp qua anh ta, ai biết hiện giờ anh ta đang ở đâu chứ?"
Tiểu Y Nhân đã nhiều lần nghe bà nội Đường Lan nhắc tới chuyện này, nói rằng lớn lên hãy gả cho một người đàn ông tên là Diệp Phong. Sư nương của hắn vô cùng lợi hại, Diệp Phong sẽ là chỗ dựa cả đời cho cháu.
Tiêu Y Nhân vẫn luôn chờ đợi, đáng tiếc cô ta đợi đến hai mươi mốt tuổi, chưa đợi được Diệp Phong xuất hiện đã bỏ lại chuyện này phía sau.