Thấy Diệp Phong đang đi về phía mình, Hồng Minh Hải sợ tới mức run rẩy, cả người xụi lơ trên đất.
Diệp Phong đi tới trước mặt Hồng Minh Hải, từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt hỏi:
“Lúc anh làm ra những chuyện đó, có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?"
Hồng Minh Hải bật khóc, liều mạng lắc đầu! Hắn ta làm sao ngờ sẽ có ngày hôm nay, hắn ta là con trai của Kim Lăng Vương, trước giờ cao cao tại thượng, ai dám làm gì hắn ta?
Nhưng hôm nay tình thế đã hoàn toàn thay đổi, hẳn ta lại biến thành con kiến trong mắt Diệp Phong!
"Đừng giết tôi, tôi xin cậu, đừng giết tôi, tôi chưa muốn chết!"
Hồng Hải hoảng loạn, vội vàng quỳ xuống trước mặt Diệp. Phong, kéo chân hản, liều mạng cầu xin tha thứ.
"Cút"
Nhưng mà sao Diệp Phong có thể bỏ qua cho hắn ta chứ?
Hảẳn ghét bỏ đạp Hồng Minh Hải văng ra ngoài!
Hồng Minh Hải kêu một tiếng rồi ngã xuống đất, Diệp Phong lại nằm cổ áo hắn ta lên, trực tiếp nhấc lên khỏi mặt đất.
Bốp bốp bốp!
Hẳn đấm mạnh vào mặt Hồng Minh Hải, chỉ trong nháy mắt, mặt của Hồng Minh Hải đã bị đập nát, răng rớt ra, máu
chảy ra từ khóe miệng, vô cùng thê thảm!
"A...! Tôi sai rồi! Tôi không dám nữa! Xin cậu tha cho tôi đi"
Hồng Minh Hải hét lớn, vô cùng đau đớn.
"Một kẻ cặn bã như anh sống trên đời này cũng chỉ làm ô nhiễm môi trường mà thôi, giữ lại cũng vô dụng."
Trong mắt Diệp Phong tỏa ra hai luồng sáng lạnh lẽo đáng sợ, ném Hồng Minh Hải xuống đất sau đó giãẫm mạnh lên!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Mỗi một lần hạ chân xuống, Hồng Minh Hải sẽ phun ra một ngụm máu tươi, ngực lại lõm xuống một lỗ.
Một lát sau, cơ thể Hồng Minh Hải biến thành một vũng máu thịt lẫn lộn, chết.
Kim Lăng Vương sắc mặt trắng bệch, con ông ta đều bị giết rồi, bây giờ chỉ còn lại mình ông ta!
Trong lòng ông ta vô cùng sợ hãi, căn bản không thể vượt qua, cuối cùng chỉ có thể bám vào ghế, mạnh miệng nói:
"Diệp Phong, tao là người đứng đầu Giang Nam, là quan triều đình! Mày dám giết tao chắc chắn phải chết!:
Kim Lăng Vương hét lên, ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh.
"Quan triều dình?”
Diệp Phong lẩm bẩm, sau đó cười một tiếng, nói: "Quan triều đình... Ha, Diệp Phong tôi muốn giết người, ai có thể
ngăn cản?"
Nói xong, Diệp Phong nắm lấy cánh tay trái mập mạp của Kim Lăng Vương, dùng sức kéo một cái!
Một tiếng rắc vang lên, tay của Kim Lăng Vương bị Diệp Phong kéo gãy, máu thịt hòa lẫn, vô cùng đáng sợ!
Cảnh tượng này quá đẫm máu, khiến khách mời chết lặng, không ai dám lên tiếng!
"A!"
Kim Lăng Vương phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, cả người run lên, mồi hôi lạnh chảy ròng ròng!
"Tay của tao, tay của tao!"
“Diệp Phongll!"
Kim Lăng Vương nghiến răng nghiến lợi, gầm lên một cách dữ tợn, hận không thể ăn thịt uống máu Diệp Phong!
Diệp Phong nhìn Kim Lăng Vương mỉm cười nói: "Đau lắm à? Đây có tính là gì chứ?"
Nghe vậy, Kim Lăng Vương hoảng sợ, trừng mắt nhìn Diệp. Phong oán hận nói:
"Diệp Phong, đừng tưởng mày có một chiến thần làm chỗ dựa là muốn làm gì thì làm! Ở đây là Gang Nam, mày có biết người chống lưng của tao là ai không!?
Chỗ dựa của tao là chiến thần phía Đông! Mày dám giết tao, ngài ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"
Kim Lăng Vương gần như điên cuồng hét lên, muốn dùng thân phận chiến thần phía Đông để dọa sợ Diệp Phong!
"Chiến thần phía Đông?”
Diệp Phong nghe vậy cười lạnh: "Nếu ông cho rằng hắn ta có thể uy hiếp được tôi, vậy bảo ông ta đến tìm tôi đi."