Nói xong, Đường Lan lại nhìn Tiêu Y Nhân và nói: "Y Nhân, sao cháu còn ngây ngốc ở đây làm gì, lúc này Tiểu Phong hẳn là đã trở về rồi, cháu còn không mau đi gặp thăng bé đi?"
"Cháu biết rồi bà nội, cháu lên tầng thay quần áo ngay đây!"
Tiêu Y Nhân kích động không thôi, trên mặt cô ấy mang theo vẻ đỏ ửng nhàn nhạt rồi chạy lên tầng hai.
Diệp Phong đã giết Kim Lăng Vương, Tiêu Hà và Tống Diễm đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt của hai người lại khá khó coi.
Ai có thể ngờ Diệp Phong lại có năng lực ghê gớm như vậy?
Là một Kim Lăng Vương - Tổng đốc của mười vạn binh mã ở tỉnh Giang Nam, thế mà nói giết là giết, bọn họ năm mơ.cũng không dám tưởng tượng sẽ có một ngày như vậy.
Tiêu Hà run rẩy nói: "Mẹ, chẳng lẽ mẹ thật sự muốn gả Y Nhân cho Diệp Phong sao?”
Đường Lan quay đầu liếc nhìn ông ta: "Vớ vẩn, đương nhiên là Y Nhân muốn gả cho Diệp Phong rồi."
"Nhưng cậu ta..." Tiêu Hà muốn nói lại thôi.
"Nhưng nhị cái gì hả?" Đường Lan trừng mắt nhìn ông ta.
Tiêu Hà cúi đầu không lên tiếng.
Trong lòng Tống Diễm cũng vô cùng bồn chồn, Đường Lan rất thích Diệp Phong, sau này nhà họ Tiêu chẳng lẽ phải cho cho hắn và mang theo một cái họ khác sao?
Đến lúc đó, bà ta và con trai bà ta phải làm sao bây giờ?
Ở phía bên kia, tại Hồ Tâm Cư, sau khi Diệp Phong từ Kim Lăng trở về, hắn đi tắm rửa trước.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, hắn chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, sau khi giải quyết con ruồi Kim Lăng Vương đó xong, hẳn cảm thấy cả thế giới đều yên tĩnh.
Về phần bảy vị hôn thê, cho tới bây giờ hän mới chỉ gặp được hai người trong số bọn họ, vẫn còn năm người chưa gặp được.
Diệp Phong cầm năm tờ hôn thư đã được dán chặt rồi bĩu môi.
“Hai sư nương cũng thật là, hôn thư này cũng quá đơn giản đi, ngay cả một tấm hình cũng không có!"
Diệp Phong lẩm bẩm một hồi, ít nhất có một bức ảnh thì hắn còn có thể chọn trước một người, sau đó mới đưa ra lựa chọn.
Bây giờ thì hay rồi, mở cái này giống như mở hộp mù vậy, Diệp Phong nghĩ đến là cảm thấy đau đầu.
Điều quan trọng nhất là không có ảnh chụp còn chưa tính, trong đó ngay cả một cái địa chỉ nhà cũng không có, thế này là muốn cho hắn trải nghiệm việc mò kim đáy bể à?
Diệp Phong lắc đầu rồi đặt hôn thư trên tay xuống, sau đó đi về phía phòng khách.
Nhưng ngồi còn chưa nóng đít thì đột nhiên nghe thấy một trận âm thanh huyên náo ở trước cửa nhà.
"Đặt chiếc rương này xuống trước, khiêng cái bình hoa này cẩn thận vào, đừng để bị vỡ."
Diệp Phong hơi sững sờ, tình huống gì thế này?
Lúc hẳn vừa ra khỏi cửa nhìn thử thì thấy một chiếc xe tải của công ty chuyển nhà đang đậu ở trước cửa Hồ Tâm Cư, mà Tô Khuynh Thành thì đang mặc một chiếc váy trằng và chỉ đạo nhân viên của công ty chuyển nhà dỡ đồ đạc xuống.
Cô có dáng người uyển chuyển, mái tóc dài bồng bềnh, đôi chân thẳng thon dài trằng như tuyết khiến Diệp Phong vừa liếc nhìn mà ánh mắt đã sáng rực!
"Anh Phong!"
Vừa nhìn thấy Diệp Phong, đôi mắt đẹp của Tô Khuynh Thành đột nhiên sáng lên lạ thường, bước chân gợi cảm, rất nhanh đã đi đến gần chỗ Diệp Phong, còn nở nụ cười tươi như: hoa.
Hôm nay cô cố tình ăn mặc điệu đà để tôn lên vóc dáng vô cùng duyên dáng và quyến rũ của mình.
"Em là đang...?" Diệp Phong hỏi.
"Chuyển nhà!" Hắn còn chưa hỏi hết câu, Tô Khuynh Thành đã vội vàng trả lời trước.