Người của Qủy Vân Tông vội vàng tránh ra chỗ khác, Qủy Minh Ẩn quát to: “Ra vẻ siêu phàm, tao muốn xem xem mày mạnh đến mức nào!”
Dứt lời, Qủy Minh Ẩn phát lực võ mạnh lên chiếc bàn dài, bàn dài giống như mọc thêm bánh xe, ầm ầm ầm lao về phía Diệp Phong.
Ẩm!
Con ngươi của Diệp Phong sáng lên, hóa chưởng thành quyền, cứng đối cứng, đấm mạnh lên bàn.
Âm! Tiếng nổ lớn vang lên, chiếc bàn dài nứt vỡ, gỗ vụn bay tứ tung.
“Cái gì?”
Qủy Minh Ẩn biến sắc, chiếc bàn dài này được làm từ gỗ đặc, vô cùng kiên cố, lại không ngăn được một quyền của Diệp Phong.
Ông ta không dám sơ ý, vội vàng hét lớn: “Lên, giết hắn!” “RõI”
Năm trưởng lão và mười mấy đệ tử hạch tâm của Qủy Vân Tông cùng xông về phía Diệp Phong.
Hắn tung ra một quyền, đệ tử của Qủy Vân Tông như diều đứt dây bay ngược ra sau.
Người này là Hoàng Cấp Tông Sư nhưng hoàn toàn không khiêng được một đòn của Diệp Phong.
Những người còn lại thấy vậy hít một hơi sâu, cùng xông lên tấn công Diệp Phong.
Mặc dù đám đệ tử hạch tâm không yếu, nhưng vẫn kém xa Diệp Phong.
“Aaa!"
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, chỉ mười mấy giây ngắn ngủi, hơn mười đệ tử hạch tâm bị Diệp Phong đánh bay, miệng phun máu tươi, xụi lơ trên mặt đất, không rõ sống chết.
“Đáng chết!”
Qủy Minh Ẩn gầm lên, gân xanh nồi đầy đầu, Diệp Phong quá mạnh, vượt xa sự tưởng tượng của ông ta.
Hiện tại chỉ còn lại năm trưởng lão, nhưng có vẻ năm người này cũng không phải đối thủ của Diệp Phong.
Qủy Minh Ẩn hít sâu một hơi, cực kỷ tức giận, đùng lúc này, ông ta phát hiện Giang Tuyết đứng ở cửa.
Hai mắt ông ta rực sáng, cơn tức giận biến mất sạch.
Giang Tuyết đi cùng Diệp Phong, chỉ cần bắt được Giang Tuyết, tương đương Diệp Phong mặc ông ta lăn lộn.
Qủy Minh Ẩn vô cùng hưng phấn, nhân lúc Diệp Phong không để ý, lao về phía Giang Tuyết.
Giang Tuyết thấy Qủy Minh Ẩn đánh về phía mình, đồng tử co rụt lại, thậm chí không kịp mở miệng kêu to.
“Ha ha ha, mày là của tao!” Qủy Minh Ẩn cười dữ tợn, vươn tay.
Không ngờ đúng lúc này vang lên tiếng nổ lớn, năm trưởng lão kêu thảm thiết bay ra ngoài.
Cùng lúc đó, một tàn ảnh hiện thân đứng chăn trước người Giang Tuyết. Qủy Minh Ẩn còn chưa kịp phản ứng đã bị đá bay ra ngoài.
Ẩm!
Ghế dựa bị đập vỡ, Qủy Minh Ẩn vô cùng chật vật, va mạnh xuống đất, phun máu!
Giang Tuyết ngẩn ngơ nhìn bóng dáng của Diệp Phong.
“Anh... Sao lại nhanh như vậy...”
Giang Tuyết đỏ mặt, cúi đầu lẩm bẩm hỏi.
Diệp Phong cười nói: “Ai bảo tôi đồng ý với cha cô phải bảo vệ cô?” “Cho nên anh vẫn luôn chú ý đến tôi sao?”
Diệp Phong nói: “Cũng có thể nói như vậy.”
“Cảm... Cảm ơn.”
Giang Tuyết lắp bắp nói, mặt càng đỏ.