Những lời này của hắn ta mang theo sự châm chọc, cười nhạo Diệp Phong chỉ biết bám váy đàn bà.
Chu Vũ nghe xong cười ha ha: “Tôi cũng rất muốn học, nhưng chỉ sợ không học được.”
“Không sao, Chu thiếu, nhà tôi có bí tịch dạy cách để phú bà yêu mình, hôm nào cho ngài mượn đọc.”
“Được!” Chu Vũ cười to.
Sau đó hắn ta nhìn về phía Diệp Phong: “Đúng rồi Diệp Phong, tôi có chút mối quan hệ ở Giang Châu, nếu cần tôi nhờ người giới thiệu cho anh một công việc, ở nhà rảnh rỗi mãi cũng chán, thấy sao?”
Diệp Phong còn chưa mở miệng, Phùng Hạo Thiên đã chen vào: “Chu thiếu, ngài quá khách khí, nhà Chu thiếu mở một nhà máy lớn như vậy, cần gì phải nhờ người giới thiệu công việc? Chu thiếu chỉ cần một câu là giải quyết xong công việc của Diệp Phong rồi đúng không?”
“Ha ha ha, cũng đúng cũng đúng.” Chu Vũ cười to: “Nhưng nhà máy nhà tôi chỉ còn lại vị trí bảo vệ còn trống, không biết Diệp Phong có hứng thú hay không?”
Diệp Phong bình tĩnh nói: “Bảo vệ cũng được, nhưng tôi sợ cậu không thuê nổi:
Chu Vũ trêu chọc: “Diệp thiếu rất biết nói đùa, tôi trả cho Diệp thiếu 5000, thấy sao?”
Diệp Phong cong miệng cười nói: “Lại thêm năm số 0, có lẽ tôi còn suy nghĩ thêm”
Phùng Hạo Thiên cười khẩy, nói: “Ha ha ha, lại còn thêm năm số 0, mày tưởng mày là ai? CMN lại còn thích ra vẻ ta đây.”
Chu Vũ xua tay nói: “Hạo Thiên, cậu hiểu cái rắm, cái này gọi là hài hước.” “Đúng vậy, hài hước, Chu thiếu nói đúng.” Phùng Hạo Thiên lại bắt đầu nịnh nọt.
Diệp Phong mắt điếc tai ngơ, ngồi trên ghế nghịch điện thoại, nhắn tin với Giang Tuyết.
Cô em vợ này còn tích cực chủ động hơn chị gái của mình, thi thoảng Diệp Phong phát ra tiếng cười hớn hở.
Lúc này lớp trưởng Lương Yên đứng lên nói: “Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy bắt đầu đi.”
“Được." Mọi người hô lớn. Ngay sau đó bữa tiệc họp lớp chính thức bắt đầu.
Trên bàn cơm toàn là mấy lời nói khách sáo, cũng chỉ có chỗ gần Chu Vũ là sinh động bởi vì có mấy tên vua nịnh nọt.
Chu Vũ đã trở thành vai chính trong buổi họp lớp lần này, những bạn học khác đều bị chế nhạo/
Ba người Diệp Phong cũng không để bụng, chỉ ngồi tại chỗ chơi theo ý mình.
Phùng Hạo Thiên nói: “Chu thiếu, nghe nói sang năm ba ngài về hưu? Đến lúc đó ngài sẽ tiếp nhận nhà máy, thật hay giả?”
Chu Vũ hơi mỉm cười: “Là thật, hiện tại tôi cũng hơi áp lực.”
Nghe vậy không ít bạn học đều lộ ra sự hâm mộ.
Trước đây Chu Vũ cũng coi như giàu có, nhưng chỉ cần sau này hắn ta tiếp nhận nhà máy, vậy tính chất hoàn toàn khác nhau.
Nếu có thể làm tốt quan hệ với Chu Vũ, sau này chắc chắn sẽ có nhiều chỗ tốt.
Nghĩ vậy, các bạn học lục tục chúc rượu Chu Vũ, Chu Vũ cũng không từ chối ai cả, việc vô cùng vui vẻ, rất hưởng thụ cảm giác bị mọi người chú ý nịnh nọt.
Ngay cả lớp trưởng Lương Yên cũng cầm ly rượu đi đến trước mặt Chu Vũ.
Có vẻ cô ta rối rắm một lúc lâu mới lên tiếng: “Chu tổng, tôi cũng kính ngài một ly”