Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gõ dồn dập. "Trần Thiến, mở cửa mau lên, mau lên."
Là giọng của Lý Triệu Quốc.
Trần Thiến nghe vậy thì lập tức như bắt lấy khúc gỗ cứu mạng, mừng rỡ nói với Diệp Phong: "Họ Diệp, bên ngoài là ti trưởng của chúng tôi, anh xong đời rồi."
"Thật sao?" Diệp Phong khinh thường cười một tiếng.
Trần Thiến cười đắc ý: "Có giỏi thì mở cửa ra, sở cảnh sát sẽ không dễ dàng tha cho anh."
"Ha ha ha." Diệp Phong cười cười, dời tay khỏi người Trần Thiến rồi quay người đi mở cửa.
Trần Thiến rất mừng, Diệp Phong thật sự dám đi mở cửa.
Đồng thời cô ấy còn nghiến răng nghiến lợi, thề lát nữa xuống được nhất định sẽ không bỏ qua cho Diệp Phong.
Ngoài cửa, Lý Triệu Quốc lo lắng bất an. Ông ta không cần suy nghĩ cũng biết Trân Thiến làm gì trong đó.
Mặc dù không biết Diệp Phong có thân phận gì, nhưng nhìn từ giọng điệu của cục trưởng Vương thì đây nhất định là người mà họ không thể đắc tội nổi.
Nếu như cô ấy thật sự tra tấn Diệp Phong thì chức vụ trên đầu ông ta cũng tiêu tan.
Ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng, đồng thời trong lòng cũng đang tìm cớ.
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên mở.
Cảnh tượng trong phòng thẩm vấn lập tức đập vào tầm mắt Lý Triệu Quốc. Chỉ thấy hai tay Trần Thiến bị trói, cả người bị treo trên xà ngang phòng thẩm vấn.
Cảnh này làm Lý Triệu Quốc lập tức sững sờ.
"Ừm? Cái này... Đây là tình huống gì?"
Trần Thiến bị treo lên, người mở cửa lại là một người đàn ông trẻ tuổi.
Vừa thấy người lãnh đạo là Lý Triệu Quốc, đôi mắt Trần Thiến lập tức phát sáng, hai chân lơ lửng giữa trời đá lung tung, liều mạng kêu cứu: "Lý Ty, cứu tôi, mau cho tôi xuống."
Lý Triệu Quốc không kịp trả lời, ông ta chỉ đối diện với Diệp Phong một lát rồi run run rẩy rẩy mở miệng: "Anh là Diệp Phong Diệp tiên sinh đúng không?”
Diệp Phong nheo mắt lại, nhìn Lý Triệu Quốc mà nói: "Có người gọi điện thoại cho ông rồi?"
Từ thời khắc đi vào sở cảnh sát, Diệp Phong đã sớm đoán được cảnh này. Chỉ cần Trần Thiến nhập tên và số căn cước của hắn vào hệ thống sở cảnh sát thì người phía trên nhất định sẽ chú ý tới, đến lúc đó sẽ có người đến thả hắn ra ngoài.
Cho nên Diệp Phong cũng không lo lắng hay thấy kỳ quái khi nhìn thấy Lý Triệu Quốc đến.
"Vâng vâng vâng, tôi tên là Lý Triệu Quốc, là ti trưởng của nơi này."
Đầu tiên Lý Triệu Quốc bày ra thân phận của mình, sau đó chùi mồ hôi lạnh trên trán rồi nơm nớp lo sợ nói: "Diệp tiên sinh, thật sự là ngại quá, cô Trần Thiến không hiểu phép tắc đã đụng chạm đến anh, thật có lỗi, xin anh tha thứ."
Nghe Lý Triệu Quốc nói vậy, Trần Thiến lập tức trợn tròn mắt.
Vì sao Lý Triệu Quốc lại hèn mọn như thế trước mặt Diệp Phong?
Diệp Phong cười cười: "Hóa ra là Lý ty trưởng, không sao, người không biết không có tội, tôi sẽ không chấp nhặt với cô ta."
"Đa tạ Diệp tiên sinh, đa tạ Diệp tiên sinh." Lý Triệu Quốc liên tục xin lỗi: "Diệp tiên sinh, tôi có thể thả cô Trần ra trước không?"
"Được, ông thả đi." Diệp Phong khẽ gật đầu, cũng rất nể mặt Lý Triệu Quốc. Lý Triệu Quốc lập tức cởi dây thả Trần Thiến khỏi xà nhà.
Vừa xuống tới Trần Thiến đã lập tức trừng to đôi mắt mà chất vấn Lý Triệu Quốc: Lý Ty, anh ta làm vậy với tôi, vì sao không bắt anh ta lại."
"Im ngay." Lý Triệu Quốc nhíu mày quát: "Cô Trần, cô nói ít hai câu đi, ty trưởng là tôi sắp bị cô hại chết rồi."
Ông ta cau mày mà nói. "Chuyện gì vậy?" Trần Thiến một mặt mê mang.
"Cô cô cô, cô biết anh ấy là ai không?" Lý Triệu Quốc chỉ vào Diệp Phong, có nỗi khổ không nói được.
Trần Thiến giận không kềm được, tới bây giờ mà mông cô ấy vẫn còn nóng ran.
"Anh ta là tên khốn kiếp." "Còn dám mắng tôi?" Diệp Phong giơ roi trong tay lên.
“Tên chết tiệt, tôi liều mạng với anh."
Nhớ tới những chuyện vừa rồi Diệp Phong làm với mình, cảm giác nhục nhã tuôn trào trong lòng Trần Thiến, cô ấy lập tức xù lông nhào về hướng Diệp Phong.