Giang Tiểu Mãn mặc kệ anh nói cái gì, chỉ cần anh có thể làm được, anh đều sẽ đồng ý.
Nếu như nói tới chuyện duy nhất mà Mạc Lệ Phong lo lắng, chính là tình cảm và sự quyến luyến của Nguyên Bảo đối với Giang Tiểu Mãn.
"Nguyên Bảo! " Mạc Lệ Phong liếc mắt nhìn cửa phòng, có thể nhìn thấy Nguyên Bảo nằm ở trên giường thở phì phò ngủ say, cảm thấy mình vẫn nên nói rõ ràng.
”Nguyên Bảo không phải con tôi.
”
Giang Tiểu Mãn đang cúi đầu uống nước, nghe anh nói câu này, liền mạnh mẽ ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tin nổi.
Ánh mắt Giang Tiểu Mãn dần dần dời lên trên, đến đỉnh đầu của Mạc Lệ Phong! ! không phải đội mũ xanh chứ?
“Nguyên Bảo là con của anh trai tôi, bởi vì một vài nguyên nhân nên ba mẹ không muốn nhận Nguyên Bảo, mới giao cho tôi nuôi dưỡng.
”
Mạc Lệ Phong đột nhiên ngồi thẳng người, nhìn Giang Tiểu Mãn: "Mấy năm nay là tôi có lỗi với cô.
Nếu cô có bất kỳ yêu cầu gì, tôi đều có thể đồng ý.
”
Là anh đánh giá thấp lòng tham của Mạc Trần thị và Mạc Linh Chi, càng thật không ngờ những người trong đại đội lại thật sự khoanh tay lạnh lùng đứng nhìn mẹ con Giang Tiểu Mãn bị Mạc Trần thị chà đạp.
Nghĩ tới đây, trái tim Mạc Lệ Phong vốn đã lạnh như băng lại càng lạnh hơn vài phần.
Anh trai vì người trong đại đội mới bất ngờ qua đời.
Đều là đám sói mắt trắng.
Giang Tiểu Mãn gật đầu, nhưng cô cảm thấy mình sẽ không dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi của Mạc Lệ Phong.
Dù sao, đích thật là bởi vì anh thất trách nên nguyên chủ mới chết trong tay Mạc Linh Chi.
Tiền của nguyên chủ bị đám người Mạc Trần thị cướp đi, cô muốn lấy lại.
Nguyên chủ bị Mạc Linh Chi hại chết, cô cũng phải tính sổ.
Giang Tiểu Mãn từ nhỏ tiếp nhận nền giáo dục pháp chế, bảo cô làm hại tính mạng khác, cô làm không được.
Nhưng Mạc Linh Chi hại chết nguyên chủ, không phải vì mục đích vào thành phố tìm một chỗ tốt sao?
Vậy cô sẽ dập tắt hy vọng của Mạc Linh Chi.
Vào thành phố à?
Nằm mơ đi.
Mấy ngày hôm trước cô cố ý chọc ngoáy làm Mạc Linh Chi đuổi theo cô chạy khắp đại đội, đây cũng chỉ là bước đầu tiên.