TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Chương 364: C364: Trên ngai vàng phía cao

Rầm rầm.

Lúc này, trên đấu trường chỉ còn thấy Chân Hoả Lưu Hồn cuồn cuộn va đập liên tiếp vào từng lớp bạch ngọc, hệt như hai viên ngọc thạch. Ánh sáng kinh người phóng ra, bao trùm khắp không gian.

Ngọn lửa và ánh sáng trắng tạo thành hai trụ vút trời, đâm thẳng vào lòng đất, khiến đấu trường đứt đôi thành hai nửa, cát bụi cuồn cuộn phủ kín khắp nơi.

Ánh mắt của tất cả mọi người chất chứa đầy vẻ kinh hãi, nhìn chăm chằm vào vụ va chạm trên đấu trường.

"Hai người này đều là thanh niên đồng trang lứa thật sao?", ai nấy đều thốt lên bàng hoàng.

E là mấy trưởng lão của Linh Tiêu Tông có đánh nhau thì cũng không được ngoạn mục như hai người này.

Trên ngai vàng phía cao, Hàn Giang Tuyết không kìm được mà đứng phắt dậy, ánh mắt lo lắng nhìn về phía đấu trường, lặng lẽ siết chặt năm đấm tay, căm đẫm mồ hôi.

Chỉ thấy ngọc Lưu Hồn Chân Hoả ấy hệt như có sức. mạnh xuyên thấu vô biên, điên cuồng gặm nhấm bóng dáng của con rồng khổng lồ, gắng gượng xé nát nó.


Bên ngoài bóng rồng được làm bằng bạch ngọc trong suốt như pha lê, lớp vảy do bạch ngọc tạo thành hệt như lớp phòng ngự cứng nhất trên đời, ngọn lửa mạnh đến nhường nào cũng khó mà xuyên qua được.

"Tên chết tiệt, ngươi chưa có tư cách chém con rồng bạch ngọc của ta đâu!"

Long Đăng Hải nhếch mép cười khinh bỉ, sắc mặt hẳn ta dần trở nên hung hãn, hai tay đẩy mạnh về phía trước, hẳn đã sử dụng thực lực cấp tầng thứ ba của cảnh giới Thần Tàng tới giới hạn cực điểm rồi.

Rầm. Khi được truyền linh lực, bóng rồng khổng lồ đó ngay lập tức gầm thét lên, đẩy Trần Mộc đang trong phép tàng hình bay thẳng ra ngoài.

Trần Mộc cầm Thiên Tùng Vân Kiếm trong tay, vừa hay lại đặt ngay trên lớp vảy của bóng rồng khổng lồ, ngay lúc linh lực ập tới từ tứ phía, cơ thể hắn ngay lập tức lùi lại phía sau từng bước một.

“Ấn xuống cho tai", ánh mắt Long Đăng Hải đằm đăm sát khí, hét lớn lên rồi dùng sức mạnh tay ấn mạnh xuống.

Rầm. Và rồi, chỗ Trần Mộc đang đứng lại một lần nữa đổ nát.


Hắc Thiết Thạch cứng như vậy mà cũng tan thành cát bụi, hệt như đậu phụ bị dãm nát vậy. Sức ép đáng sợ đó khiến tất cả mọi người phải há hốc mồm.

Cứng rẳn như Hắc Thiết Thạch mà còn bị tan vỡ thì sức mạnh này còn có thể đạt tới mức khủng khiếp như thế nào đây!

“Không ngờ là ngay cả Hắc Thiết Thạch cũng không chống chọi được với chiêu trò của Long Đằng Hải!", ở phía ngai vàng trên cao, chủ môn điện không nhịn được mà bật cười.

"Nhưng cuộc thi này cũng sắp kết thúc rồi!". Đông Phương Dịch cười nói.

Đôi mắt ông ta hướng về phía bóng dáng nhỏ bé trên đấu trường, ánh mắt thoáng hiện một vài tia sáng rạng ngời.

Đến lúc này rồi, ông ta cũng muốn xem xem chàng thanh niên này còn cất giấu chiêu trò gì nữa!

Trên đấu trường, Trần Mộc điên cuồng chống cự lại sự trấn áp của bóng rồng khổng lồ lên trên đỉnh đầu, ánh mắt vô cùng căm phẫn.

“Muốn trấn áp ta ư, mau chết đi!", Trân Mộc buông một lời lạnh lùng.

Linh khí quanh cơ thể Trần Mộc cuồn cuộn trào dâng, vùng Cửu U mênh mông phía sau hẳn cũng đột nhiên rung chuyển, sau đó, nút giao giữa đất và trời dường như tạo thành một cuộc giao hưởng náo nhiệt hơn, một loạt âm thanh Hồng Lữ vang lên.


Đọc truyện chữ Full