TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Chương 534: C534: Trần mộc

Lúc này, tất cả đều chìm trong im lặng.

Rất nhiều đệ tử của Linh Tiêu Tông đều há hốc miệng, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, Liễu Mộ Thiên đường đường là một trong ba đệ tử top đầu của Thiên Điện, vậy mà đối phương chỉ cần dùng vẻn vẹn một chiêu đã đánh bại hắn ta ngay tại trận.

Chàng thanh niên này trông có vẻ bình thường nhưng lại cất giấu một sức mạnh phi thường.

Ánh mắt của nhiều môn phái nhỏ đi theo ở gần đó cũng sáng rực lên, đặc biệt là sau khi nhìn thấy các đệ tử của Linh Tiêu Tông bị đánh bại chỉ với một chiêu, bọn họ đều nhìn Thất Huyền Tông với một ánh mắt hoàn toàn khác.

Đây mới chỉ một bàn dạo đầu nho nhỏ thôi, vậy mà Linh Tiêu Tông đã sắp không đấu lại nổi đệ tử của Thất Huyền Tông rồi, vậy thì sau này còn đấu đá gì nữa chứ?

"Mẹ kiếp!"

Liễu Mộ Thiên bò dậy, lau vệt máu ở khoé miệng, vẻ mặt cũng lộ rõ vẻ dữ tợn, rồi lao cả người về phía trước.


Quân tử thà chết chứ quyết không chịu nhục.

Hắn ta có thể để các đệ tử trong cùng môn phái bắt nạt, nhưng quyết không chịu bị đệ tử của môn phái khác sỉ nhục như vậy!

Nhưng lúc này, một bàn tay to, rắn rỏi bất ngờ đặt lên vai hắn ta.

"Trần Mộc?"

Liễu Mộ Thiên quay đầu nhìn về phía Trần Mộc với ánh mắt ngạc nhiên, hắn ta không ngờ là vào lúc này Trần Mộc lại đứng ra giúp đỡ hắn ta.

Trong đám đông, Tần Như Nguyệt vừa thấy Trân Mộc xuất hiện, gương mặt tươi cười ngay lập tức trở nên lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt tràn ngập hận thù. Quả nhiên, hắn đang ở trong Linh Tiêu Tông!


Trân Mộc không bận tâm tới ánh mắt của Tần Như Nguyệt, hắn tiến lên đứng trước mặt Liễu Mộ Thiên, nhìn chằm chằm vào thanh niên cao gầy kia, nheo mắt cười nói:" Ở đây là Linh Tiêu Tông, các người làm vậy có hơi phô trương phách lối rồi đấy!"

"Ái chà, đánh không nổi còn định đổi người à!", thanh niên cao gầy kia nhếch mép cười, ánh mắt vẫn giữ thái độ khinh miệt, nói: "Phô trương phách lối thì đã sao? Ta nói các ngươi là một đám chó canh cửa, có sai ở chỗ nào à? Nếu không phục thì đứng ra, ta đánh tới khi nào các ngươi phục thì thôi!"

Nghe vậy, trưởng lão Cảnh Thương khẽ chau mày, ánh mắt thoáng hiện vài nét lạnh lùng, tức giận nói: "Lão vẫn còn ở đây đấy"

Hứa Hướng Thạc bước ra với dáng vẻ vui vẻ, chắp tay cười nói: "Cảnh trưởng lão đừng giận, mấy sư đệ này bình thường rất nghịch ngợm, thích đi khắp nơi tìm người lấy cớ xô xát, vậy nên vừa tới Linh Tiêu Tông, thấy thực lực của các sư huynh sư đệ ở đây giỏi như vậy, nóng lòng muốn xin được chỉ dạy thêm ấy mà!"

Trưởng lão Thất Huyền Tông cũng đứng ra giảng hòa, chắp tay cung kính nói: "Cảnh trưởng lão, lớp thanh niên trẻ thế hệ sau này tính tình kiêu ngạo, luôn thích so tài võ thuật với người khác, đây cũng là chuyện thường tình, huống hồ đây là cuộc thi tranh tài võ thuật giữa ba môn phái của chúng ta, chẳng phải cũng là nhằm mục đích kết bạn thông qua võ thuật sao? Mong là Cảnh trưởng lão đừng quá bận tâm!"

Cảnh Thương nhìn chằm chằm hai người này với ánh mắt không mấy thiện cảm, vẻ mặt có chút khó coi.

Hai người họ người tung kẻ hứng, hệt như là đã bàn bạc kỹ lưỡng với nhau từ trước.

Ai cũng có thể nhìn ra được, Thất Huyền Tông định nhân lúc vừa đến Linh Tiêu Tông trấn áp đám người trong Linh Tiêu Tông một phen, để từ đó chứng minh cho tất cả mọi người thấy rằng Thất Huyền Tông có thể nắm thóp Linh Tiêu Tông bất cứ lúc nào.

Và thực tế là, mọi chuyện trước mắt vẫn diễn ra đúng như kế hoạch của Thất Huyền Tông, cho dù có bị Thất Huyền Tông sỉ nhục tới cỡ nào, Linh Tiêu Tông vẫn không có ai đứng ra ứng chiến.


Đọc truyện chữ Full