TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm
Chương 594: C594: Chúng ta mau đi thôi

Đúng là may mắn mà.

Thẩm Canh đè nén niềm vui trong lòng, cười nói: "Nếu Yến thành chủ đã nói như vậy thì ta sẽ giúp ông, ba ngày nữa †a sẽ đến dự yến hội này."

"Vậy thì cảm ơn Thẩm đại nhân."

Yến Thương liên tục cảm ơn hắn ta.

Sau khi rời khỏi Túy Hương phường, Yến Thương nhìn lại lầu xanh mê người, miệng nở nụ cười thích thú và giễu cợt.

Đúng là hai tên ngốc!

Ông ta nóng lòng muốn xem khi một con chó cắn một con chó khác thì sẽ như thế nào.

Cứ để hai con chó tham lam đánh nhau đến chết. Khi đó, mọi lợi ích sẽ do một mình ông ta nắm giữ. Ngày hôm sau.

Khi tỉnh dậy, Trần Mộc không đi lang thang quanh phủ thành chủ mà mang theo nha hoàn Tiểu Hoàn vào thành phố.


Trước khi quyết định trấn áp thành Hoài Dương, hẳn phải điều tra thành phố này trước.

Phải nói rằng, sau khi thành Hoài Dương bị linh trận trên đầu uy hiếp, không hề xảy ra náo loạn như Trần Mộc tưởng tượng, ngược lại rất yên bình.

Thành phố tấp nập người qua lại, trên đường phố có đủ loại cửa hàng, rực rỡ đến mức nhìn có hơi choáng ngợp.

Tiểu Hoàn nhìn những sản phẩm này, trong mắt không khỏi có hơi sáng lên, dù sao những cô gái nhỏ cũng rất thích những thứ lấp lánh.

"Nếu cô thích thì ta sẽ mua cho cô." Trân Mộc mỉm cười. "Thật sao?" Trên mặt Tiểu Hoàn lộ ra vẻ vui mừng.

Sau đó, Trần Mộc rất hào phóng, chọn ra mấy món đồ nàng ta thích rồi trả tiền.

Dù sao Tiểu Hoàn đi theo hắn một vòng cũng khá mệt mỏi, mà hẳn cũng không phải là người keo kiệt.

Tuy nhiên, ngay khi Trần Mộc thanh toán xong, cửa hàng bên cạnh đã xảy ra ồn ào.



"Ngươi chán sống rồi phải không? Ăn cơm không trả tiền, đừng tưởng ngươi còn trẻ thì cho rằng ta không dám giết ngươi." Trong quán, một ông chủ trung niên mặt đỏ bừng đang gầm lên.

Trước mặt ông chủ trung niên này là một cô gái xinh đẹp. khoảng mười hai tuổi, ăn mặc xinh đẹp, buộc tóc đuôi ngựa đôi, kết hợp với chiếc váy gấm lụa màu đỏ thãm quý phái, tuy nhiên lại là một đẹp vô cùng nhanh nhẹn.

Đối mặt với tiếng gầm gừ của ông chủ trung niên, đôi mắt đen như ngọc của cô gái không dao động, bình tĩnh nói: “Không phải chỉ vì ta ăn hai linh quả trăm năm của ông thôi sao, ông hoảng hốt cái gì chứ? Ta đâu có nói sẽ không trả nổi linh thạch?”

"Vậy thì ngươi mau lấy linh thạch ra đi, nếu hôm nay ngươi không đưa linh thạch cho ta thì không xong với ta đâu." Ông chủ trung niên tức giận nói.

Cô gái thản nhiên nói: "Ta quên mang theo rồi, ông cứ ghi nợ đi, hôm khác ta sẽ trả lại cho ông gấp mười lần."


"Ta..." Nghe vậy, ông chủ trung niên suýt nữa thì thổ huyết, sắc mặt vô cùng hung ác.

Tuy nhiên, ngay khi ông chủ trung niên chuẩn bị ra tay, Trần Mộc đã ném chiếc túi nhỏ chứa một trăm viên linh thạch cực phẩm ra: "Ta trả cho nàng ấy, chỗ linh thạch cực phẩm này có đủ không?"

Ông chủ trung niên đếm số linh thạch trong túi, sau đó mới hung tợn trừng mắt nhìn cô gái: "Coi như ngươi may mắn"

Cô gái nhìn Trần Mộc, trong mắt vẫn không hề dao động, lạnh lùng nói: "Cảm ơn"

Giọng điệu này không giống như đang cảm ơn chút nào, mà giống như coi đó là một việc không quan trọng hơn.

"Không có gì." Tuy nhiên, Trần Mộc cũng không bận tâm cho lắm.

Một trăm viên linh thạch này đối với hắn chỉ là chút tiền lặt vặt, hän cũng không để tâm.

Sau đó, hẳn quay người đi qua người nàng ta, nhưng lúc này, cô gái chủ động nói: "Này, ta tên Lê Tuyết, ngươi tên là gì”

“Trần Mộc” Trần Mộc không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên vẫy vẫy trong không trung.

Đôi mắt đen của cô gái đang nhìn bóng dáng Trần Mộc rời đi, trong lòng thầm ghi nhớ cái tên này.

Trần Mộc rời đi không bao lâu, một người đàn ông trung niên nhanh chóng xuất hiện, sau khi nhìn thấy cô gái trước mặt vẫn còn nguyên vẹn, hẳn ta mới thở dài nhẹ nhõm.


"Bà cô của ta ơi, cuối cùng ta cũng tìm được cô rồi, mau chóng cùng ta trở lại Vũ Hóa Thần Môn thôi, môn chủ đang nổi giận rồi."

"Ông ấy nổi giận thì mặc kệ, ai bảo ông ấy giãm chết con chuột nhỏ của ta? Nếu sau này ông ấy dám ức hiếp thú cưng của ta lần nữa thì ta sẽ tự sát, để ông ấy vĩnh viễn mất đi đứa con gái quý giá này!" Cô gái phồng má, giận dữ nói.

Người đàn ông trung niên không nói nên lời: "..."

Cách trả thù của cô đúng là thâm độc!

"Chúng ta mau đi thôi."

Sau đó, mặc kệ cô gái có đồng ý hay không, hẳn ta vẫn nắm tay cô gái bước ra khỏi đám đông.

Trước khi rời đi, cô gái liếc nhìn về hướng Trần Mộc biến mất.

Ba giây sau mới quay người lại, đi theo người kia.


Đọc truyện chữ Full