Bàn tay vươn ra, kim quang và ánh sáng tinh tú bao phủ trên tay hắn, hóa thành cánh tay của con rồng, mang theo sức mạnh cực kỳ hung hãn nhằm về phía yết hầu của Lý Khâu.
Lý Khâu vung trường thương lên, thương ý Thương Vân Kình Lôi cũng phóng thích toàn bộ, quấn trên thân thương rồi đâm thẳng tới.
Nhưng mà, Trần Mộc lại không hề né tránh, cứ thế chính diện chống đỡ một thương này.
Thương Vân Kình Lôi oanh kích trên người hắn, nhưng lại chỉ có thể để lại mấy vết xây xước ở trên người Trần Mộc, còn vuốt rồng của Trần Mộc lại bóp cổ đối phương không chút nể nang.
"Cảnh giới Vạn Pháp đã không còn là sự tồn tại vô địch trước mặt ta nữa rồi!"
"Mà ngươi cũng không có tư cách hung hăng trước mặt tai"
Ánh mắt của Trần Mộc lạnh lùng, thờ ơ nhìn chăm chằm vào hắn.
Nghe nói vậy, trong lòng Lý Khâu chợt run lên, đáy mắt hẳn lóe lên vẻ sợ hãi tử vong.
Hàn Giang Tuyết nhíu chặt mày, chẳng lẽ, Trần Mộc định giết hẳn ta sao? Người có thể tu luyện tới cảnh giới Vạn Pháp đã tiêu tốn không ít tư nguyên của tông môn!
Trên đài cao, sắc mặt Vạn Trọng Sơn nghiêm nghị, ông ta mở miệng định lên tiếng, nhưng lúc này Trần Mộc đá đánh một quyền lên ngực của Lý Khâu: "Cút cho tai"
Ẩm!
Ngay lúc kim quang cuồng bạo xung kích trước ngực hẳn, nó cũng làm gãy mấy cái xương sườn của Lý Khâu, Lý Khâu văng ngược ra sau như đạn pháo, va đập làm gãy thêm mấy cái trụ đá, cuối cùng đập thẳng vào vách núi ở phía sau quảng trường.
Lý Khâu hộc một ngụm máu, hơi thở yếu ớt giống như chó chết, hôn mê bất tỉnh.
Còn mấy nhân vật cấp cao như Vạn Trọng Sơn và Hàn Giang Tuyết đều thở phào nhẹ nhõm, Trần Mộc đã nể tình nương tay, Lý Khâu cũng miễn cưỡng sống sót!
"Thằng nhóc này cũng phúc hậu đấy!" Vạn Trọng Sơn lắc đầu cười khổ.
Thực lực đạt đến cảnh giới Vạn Pháp đã thuộc nhóm đầu chiến lực ở tông môn, nếu Trần Mộc bóp ch ết một nhân vật như thế thì chắc chắn đó sẽ là một tổn thất không nhỏ!
Nhưng mà, ba người liên tục bị đánh bại đã khiến cả hội trường sôi trào không ngớt.
"Thăng nhóc này trở nên kh ủng bố như vậy từ khi nào vậy?”
"Hắn mới vào tông môn hơn nửa năm, vậy mà giờ đây ngay cả cường giả ở cảnh giới Vạn Pháp cũng bị đánh bại rồi!"
"Ta nhớ lúc hắn mới vào tông hình như chẳng có điện nào. muốn hắn cải!"
Sắc mặt của mọi người có mặt đều thay đổi.
Trong lòng Địa Điện chủ và Anh Điện chủ đều vô cùng phức tạp, vẻ mặt cũng hết sức rối rằm, họ đâu có ngờ, thiếu niên ngày trước bọn họ từng chê bai, giờ đã thay đổi hoàn toàn thế giới quan của họ.
Những người trẻ tuổi cùng thế hệ không có ai có thể sánh được với người này!
Giờ đây, hän đã bắt đầu công kích những người lớn tuổi như bọn họ rồi.
Nghĩ tới đây, Địa Điện chủ và Anh Điện chủ nhìn nhau một cái, họ bất giác cười khổ một cái, họ cũng muốn rời đi.
"Tiếp theo, ai tới đây!"
Trần Mộc đứng ở trên lôi đài, quần áo tung bay, đôi mắt thâm trầm nhìn về phía mọi người, hắn thản nhiên nói.
Bên dưới, trong mắt Thương Hào lóe lên vẻ dữ tợn, hắn ta lạnh lùng nói: "Đúng là hung hăng nhỉ, chỉ là một tên ở tầng ba của cảnh giới Thần Tàng, vậy mà dám ngông cuồng ở đây, hẳn không xem mấy đệ tử cũ như chúng ta ra gì nhỉ!"
"Để ta!"
Cơ thể Thương Hào hơi chuyển động, hắn nhảy lên võ đài.
"Những đệ tử thân truyền đứng đầu rốt cục cũng muốn ra tay rồi!" Sắc mặt nhóm đệ tử nội môn đều trở nên kích động, họ phấn khởi hô to.
Có thể được chọn lựa làm đệ tử thân truyền đều là thiên tài trong số những thiên tài, mà Thương Hào trước mắt cũng là một người trong số đó.
Thương Hào híp mắt, đáy mắt lạnh buốt, cười nói lại: "Chỉ là tầng ba của cảnh giới Thần Tàng mà đã dám lớn lối trước mặt bọn ta, tiểu sư đệ à, để bổn sư huynh dạy ngươi cách làm người thế nào!"
Ầm.
Dứt lời, bàn chân của Thương Hào đạp xuống đất, linh lực. quanh người bùng nổ, áo hắn bị cuồng phong xé rách, ra một thân hình đen đúa đã được tôi luyện theo thời gian.
Vô số hoa văn hình thú màu đen huyền bí và cổ xưa, nó giống như mãnh thú dữ tợn thời thượng cổ, điêu văn trên ngực còn tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ, chói lòa.
"Gào!" Thú văn màu đen hiện ra, Thương Hào cũng ngửa mặt lên trời mà hét, tiếng rít gào không giống như tiếng người.
Sóng âm ầm ï chấn động cả không gian xung quanh, tạo thành từng gợn sóng có thể thấy được bằng mắt thường, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phá nát!
"Thương Hồn phách thể?”
Đôi mắt của Hàn Giang Tuyết cũng trở nên nặng nề.
"Thương Hào sư huynh giỏi quá, đây chính là Thương Hồn phách thể đấy, sức mạnh huyết thống của Thương Hồn thú tộc đấy!"
"Có người nói tổ tiên của Thương Hào sư huynh là
Thương Hồn thú tộc, tính ra, Thương Hào sư huynh là một nửa yêu đấy!"
Tiếng kinh ngạc thốt lên nhao nhao giữa quảng trường, mỗi một giọng nói đều chứa đựng vẻ kinh hãi khó có thể hình dung!
Thương Hồn phách thể vừa triển khai, quanh người Thương Hào cũng xuất hiện bộ lông đen óng ánh, cả người hắn tựa như hóa thú, biến thành một hình thái nửa người nửa thú.
Hình thái đó trông hết sức hung tàn, đôi mắt máu đỏ thẳm, lệ khí cuồn cuộn và khí sát phạt ngưng tụ như thật, tràn ngập xung quanh, khiến cho không gian quanh người hắn cũng như đông đặc.
"Nửa yêu?" Ánh mắt Trần Mộc lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thương Hào cũng không nhiều lời với Trần Mộc, cơ thể của hẳn hơi chuyển động, linh lực quanh thân đã được thôi thúc đến cực hạn, đạt tới tầng hai của cảnh giới Vạn Pháp.
Hơn nữa nhờ có ưu thế của Thương Hồn phách thể, một người vừa đi vào cảnh giới Vạn Pháp như Lý Khâu không thể so sánh được!