Chẳng trách mấy người Vạn Trọng Sơn và hoàng đế Ninh Quốc đều tỏ vẻ quan tâm đ ến mộ kiếm Đại Hoang này quá mức bình thường.
Phải biết, bí cảnh ở Nam Châu Giới không hề ít, nhưng mộ kiếm Đại Hoang này không chỉ là một bí cảnh bình thường mà còn là nơi mười thế lực lớn âm thầm đọ sức.
Trước bàn tròn.
Mười người cầm quyền ngồi vây quanh một chỗ, bầu không khí dần dần trở nên nghiêm túc, thế hệ trẻ đứng sau lưng đều im lặng.
Hoàng đế Nam Quốc cười nhạt một tiếng, mở đầu phá vỡ cục diện bế tắc, mở miệng nói: "Mọi người đều là những thế lực mạnh mẽ, cũng không cần đánh đến mức ngươi chết ta sống, năm nay cũng giống mọi năm, chúng ta lấy ba mươi tòa thành trì ra chơi, một người tượng trưng cho mười tòa thành trì, thế nào? Ai có thể giết được ba người trẻ tuổi của thế lực chúng ta thì ba mươi tòa thành trì này sẽ cho người đó!”
Tiền đặt cược như vậy không khác gì những năm trước.
Những năm trước, mỗi thế lực cũng sẽ lấy ba mươi tòa thành trì ra đánh cược, phải biết lợi ích mà một tòa thành trì †ạo ra đã vô cùng to lớn rồi, ba mươi tòa thành trì đúng là đánh cược lớn, nếu không phải có chút tự tin vào thế hệ trẻ nhà mình thì chäc chẳn không lấy ra được.
"Có thể, Linh Tiêu Tông chúng ta không có phản đối gì!" Vạn Trọng Sơn trả lời.
Sáu hoàng đế cũng đều trầm mặc không nói gì, rõ ràng là ngầm đồng ý với tiền đặt cược này.
"A, xem ra qua mấy chục năm, tuổi các ngươi càng lớn thì lá gan càng nhỏ!”
Nhưng lúc này, Bạch Đỉnh Thiên dựa vào ghế, gõ tay lên mặt bàn, phát ra một câu khinh thường cười nhạo.
Hoàng đế Nam Quốc không vui nhướng mày, trầm giọng nói: "Bạch Tông chủ, ngươi có ý gì?”
Bạch Đỉnh Thiên mở miệng nói: "Ba mươi tòa thành trì còn không đủ nhét kế răng, thế mà các ngươi cũng không biết xấu hổ lấy ra chơi sao? Năm nay muốn chơi thì phải chơi lớn một chút, một người là hai mươi tòa thành trì, tổng cộng là sáu mươi tòa thành trì!”
Ông ta vừa nói xong, sắc mặt của không ít người cầm quyền trước bàn tròn hơi biến đổi một chút, sắc mặt của thế hệ trẻ phía sau cũng lộ ra vẻ ngưng trọng.
Vạn Trọng Sơn cười cười: "Bạch Tông chủ, xem ra năm nay ngươi rất tự tin với mấy tiểu tử của tông môn nhà ngươi đấy nhỉ?”
"Không dám chơi thì cút ra ngoài, nói nhảm ít thôi!” Bạch Đỉnh Thiên lặng lẽ liếc nhìn Vạn Trọng Sơn, quát lạnh.
Vạn Trọng Sơn lập tức giận dữ, rống to: "Bạch Đỉnh Thiên, ngươi đừng tưởng ngươi đột phá cảnh giới Bất Diệt là có thể không coi ai ở đây ra gì!”
"Ồ?" Bạch Đỉnh Thiên nghiền ngẫm cười một tiếng, ánh mắt mang theo vài phần mỉa mai nhìn Vạn Trọng Sơn, giễu cợt nói: "Đơn đấu ngươi không đánh lại ta, bây giờ mộ kiếm Đại Hoang cho thế hệ trẻ đấu với nhau ngươi cũng không dám, Vạn Trọng Sơn ngươi có tư cách gì mà kiêu ngạo trước mặt ta?”
Vạn Trọng Sơn nắm chặt nắm đấm, hàm răng nghiến chặt, ánh mắt nhìn chăm chằm vào Bạch Đỉnh Thiên, cương khí trên người tỏa ra.
"Bớt giận... Vạn Tông chủ bớt giận!" Phạm Thịnh vẫn tươi cười nói
Mỗi lần đến thời điểm mấu chốt này, hän đều cảm thấy vô cùng áp lực.
Làm trung lập mà làm tốt thì đúng là nhàn nhã, nhưng nếu không làm tốt thì thật sự vô cùng phiền phức!
Hoàng đế Kia Ninh Quốc luôn trầm mặc không nói gì bỗng lên tiếng: "Sáu mươi tòa thành trì, trấm chơi cùng các ngươi!"
"Xem ra vẫn là Hoàng đế Ninh Quốc quyết đoán, không hổ là rồng trong loài người, lợi hại!" Bạch Đỉnh Thiên cười to một tiếng, tán dương.
Hoàng đế Kim Quốc gõ ngón tay lên mặt bàn, một lát sau, ông ta cũng mở miệng: "Trãm chơi được, sáu mươi tòa thành trì, trẫm theo!"
"Ha ha, được!" Bạch Đỉnh Thiên cười to!
"Ta từ bỏ, rời khỏi trò chơi năm nay!" Tông chủ Thiên Ảnh Tông nói.
Địa vị của Thiên Ảnh Tông bọn họ trong ba tông trước giờ vẫn tương đối thấp, thế hệ trẻ tuổi cũng không có ai xuất sắc lắm, đương nhiên không muốn đấu cùng bọn họ!
"Trẫm... Rút lui!" Hoàng đế Liêu Quốc do dự một lát, cuối cùng vẫn thở dài nói.
Trước bàn tròn, có người rút lui, có người tham gia đặt cược.
Tính ra chỉ có một nửa số người trong đó là tham gia vào. trò chơi này.
"Vạn Tông Chủ, ngươi thì sao..."
Bạch Đỉnh Thiên cười cười nhìn về phía Vạn Trọng Sơn, trong lời nói không khỏi có chút khiêu khích: "Năm đó Linh Tiêu Tông các ngươi sở hữu ba trăm tòa thành trì, khu vực rộng lớn, không ai có thể so sánh. Đến bây giờ chỉ còn lại một trăm hai mươi tòa thành trì, đã xuống dốc rồi, có phải vốn liếng năm xưa của Linh Tiêu Tông đều bị ngươi chơi thua hết rồi không?”
"Nếu không dám thì cúp đuôi lui ra ngoài, bớt giả vờ đại gia trước mặt bổn tọa đi!”
Hoàng đế Ninh Quốc và Hoàng đế Kim Quốc đều đưa mắt nhìn sang, trong ánh mắt không khỏi có mấy phần đùa giỡn.
Có ai không biết, những năm gần đây, tiền đặt cược của Linh Tiêu Tông ở mộ kiếm Đại Hoang đều thua hết.
Nhớ năm đó đám tiền bối của Linh Tiêu Tông suất sắc đến thế nào chứ, đánh một lần đã chiếm được cương vực vô cùng rộng lớn, thế mà bây giờ cương vực đã thu nhỏ lại gần như hai phần ba!
Mà lần này, ba người trẻ tuổi ông ta mang đến, ngoài Phương Thanh Điệp còn có chút thực lực ra thì hai người còn lại không hề đáng để mắt.
"Bạch Đỉnh Thiên, ngươi đừng có khiêu khích tai"
"Tiền đặt cược trò chơi này, các ngươi ai thích chơi thì chơi đi, lão tử không chơi với các ngươi, ta bỏ...”
Chữ “quyền” cuối cùng còn chưa nói ra miệng, Trần Mộc phía sau đột nhiên khoác tay lên vai Vạn Trọng Sơn, híp mắt mở miệng nói: "Được, sáu mươi tòa thành trì, chơi với các ngươi!"
"Một người hai mươi tòa thành trì đúng không?"
"Chơi!"
Trần Mộc li3m môi một cái, lộ ra vẻ tham laml