Trong mộ kiếm Đại Hoang này có vô số di vật, nhưng ai biết rằng những người được chôn cất trong Kiếm Mộ này chỉ là đồ vật mà những người bị Đại Hoang Kiếm Tôn giế t chết để lại. So với động phủ của Đại Hoang Kiếm Tôn, người sơ hữu kiếm ý giết chóc thì chúng thậm chí còn chẳng đáng nhắc đến.
Để mở được động phủ thực sự của Đại Hoang Kiếm Tôn, điều đầu tiên cần phải thu thập bốn ấn kiếm Đại Hoang.
Khi Quỷ Hùng và Diêm Quân lấy ra ấn kiếm Đại Hoang, Đường Tùng Lâm cũng mở lòng bàn tay ra, một luồng ánh sáng u ám ngưng tụ, cũng biến thành một ấn kiếm.
"Tập Kinh của Thất Huyền tông, ngươi không cần phải trốn nữa, đưa ấn kiếm ra đi." Quỷ Hùng bình tĩnh nói.
"Không ngờ các ngươi lại nóng nảy như vậy... Từ đám đông phía sau truyền đến tiếng cười khẽ.
Ánh mắt của mọi người quay lại, từ đám đông phía sau, ba bóng người chậm rãi bước ra, họ mặc trang phục của Thất Huyền tông. Người đứng đầu là một chàng trai trẻ tuấn tú, đệ tử thân truyền mạnh nhất của Thất Huyền tông, Tập Kinh.
Ngoài ra, Trần Mộc còn nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của Quý Huyên trong số đó.
Tập Kinh nheo mắt lại, cười nhạt: "Ta vốn định giữ ấn kiếm này đến cuối cùng, chứ không phải để lộ ra trước mặt mọi người như bây giờ."
"Yên tâm đi, với thiên phú kiếm đạo của bọn chúng thì vào không động phủ được đâu." Quỷ Hùng khinh thường cười một tiếng, đôi mắt đen xám trũng sâu liếc nhìn đám đông phía sau, trong mắt không hề có chút kiêng dè nào.
Trước mặt những người có quyền lực như bọn họ, nhóm người được gọi là thế hệ trẻ hàng đầu này chỉ là một trò cười mà thôi.
Quỷ Hùng và Diêm Quân không nói nhiều, linh lực hùng vĩ như biển cả nhanh chóng được truyền vào ấn kiếm trong tay họ. Sau đó, chỉ bằng một cái búng tay, ấn kiếm thoát ra khỏi tay, tạo ra một vòng cung ánh sáng rực rỡ bắn thẳng vào không gian méo mó ở phía xa.
Đường Tùng Lâm và Tập Kinh cũng sử dụng kỹ thuật tương tự, sau khi truyền linh lực, họ b ắn ra ấn kiếm.
Bốn ấn kiếm chồng lên nhau, phù văn lóe lên, hòa vào không gian vặn vẹo ở nơi sâu nhất của nghĩa trang.
Sau đó, mọi người nhìn thấy trong không gian vặn vẹo kia có một kiếm ý giống như dã thú hồng hoang đang gầm thét bay tới.
Bùm.
Trong nghĩa trang, mặt đất rung chuyển, những cơn gió lạnh thấu xương điện cuồng nổi lên.
Giây phút luồng kiếm ý dâng trào này, Kim Vũ Dương và nhiều người khác đều loạng choạng lùi lại vài bước, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Kiếm ý tồn tại mấy nghìn năm vẫn mạnh mẽ cho đến tận bây giờ, quả thực là quá kì lạ.
“Một đám phế vật.” Thấy bọn họ hoảng hốt như vậy, Quỷ Hùng nhếch môi cười nhạo.
Vút.
Rất nhanh, không gian vặn vẹo chậm rãi bị xé rác, một thông đạo được mở ra, trong thông đạo đó tràn ngập kiếm quang vô tận. Một luồng khí cổ xưa tỏa ra từ đó, khiến người ta có cảm giác như đang mơ về chiến trường đẫm máu hàng nghìn năm về trước.
Và cũng chỉ có Đại Hoang Kiếm Tôn mới có thể sở hữu loại kiếm quang ẩn chứa sát ý này.
“Động phủ của Đại Hoang Kiếm Tôn?”
Nhiều người có mặt tại hiện trường tỏ ra hưng phấn.
Năm đó, Đại Hoang Kiếm Tôn là một cường giả kiếm đạo rất nổi tiếng ở lục địa Thiên Vũ, nghe nói khi còn sống ông ta đã gi ết chết vô số thiên tài, để lại rất nhiều bí thuật và kinh nghiệm kiếm đạo, thậm chí còn có một thanh yêu kiếm tuyệt
thế vô song, có thể diệt thần trừ ma.
Vô số các tin đồn đã khiến nhiều người ôm hy vọng có được di vật của Đại Hoang Kiếm Tôn.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy động phủ của Đại Hoang Kiếm Tôn cuối cùng cũng mở ra, lòng tham sâu thẳm trong lòng nhiều người bộc phát như hổ xổng chuồng, không thể kiềm chế được.
"Mẹ ơi, lần này thật sự mở ra rồi!"
"Động phủ của Đại Hoang Kiếm Tôn đã được mở ral"
"Xông lên!"
Bầu không khí im lặng như tờ kéo dài vài giây thì có một tiếng gầm tham lam vang lên. Đọc thêm các chươ𝐧g mới tại ﹢ TRÙ 𝖬TR𝑈𝘠ỆN.𝐕N ﹢
Sau đó, vài bóng sáng đã không còn có thể kiềm chế nổi thôi thúc của mình, ngay cả Đại hoàng tử của Ninh Quốc cũng nóng lòng lao về phía lối đi hư không.
Phương Thanh Điệp cũng có hơi động lòng, chậm rãi tiến tiến lên, nhưng rất nhanh đã bị Trần Mộc ngăn lại.
"Bây giờ đi lên đồng nghĩa với cái chết đấy!" Trần Mộc nhẹ nhàng nói.