"Đập vỡ nó đi, đánh vỡ nó ra cho tal"
"Nhanh lên, phá vỡ nó đi và các ngươi có thể có được những gì các ngươi muốn."
"Phá vỡ nó thì thứ gì cũng có, nhanh lên!"
Lúc này, một loạt tiếng kêu gào không giống tiếng người vang lên trong đầu mọi người.
Sự xuất hiện của âm thanh này vô cùng kỳ quái, giống như phát ra từ sâu trong nội tâm của bọn họ vậy.
"Chuyện gì vậy? Giọng nói này là của ai." Quỷ Hùng và Diêm Quân đều giật mình, sâu trong lòng họ không hề có ý nghĩ như vậy, ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện bên trong họ.
Rốt cuộc là loại sức mạnh như thế nào mới có thể xâm nhập vào cơ thể họ và tạo ra những suy nghĩ như vậy?
Trong đầu Trần Mộc cũng có âm thanh tương tự.
Nghe tiếng gầm xé này dường như chứa đựng sự giết chóc và hận thù vô tận, không hiểu sao, hắn lại cảm thấy giọng nói này quen thuộc đến khó hiểu.
"Phá vỡ nó, nhanh lên!"
"Không phải ngươi muốn bảo vật của Đại Hoang Kiếm Tôn sao? Nó giấu ở dưới đàn thờ này, đánh vỡ nó đi!"
Giọng nói ngày càng mạnh mẽ hơn.
Cuối cùng, nó gần như đang gầm lên hung dữ, vang vọng trong đầu của bọn họ.
“Có phải thứ dưới đàn thờ đang giở trò không?" Trần Mộc cau mày.
Hắn có một cảm giác mơ hồ răng tất cả bọn họ đều đã sai rồi.
Đây không phải là nơi cất giấu di vật của Đại Hoang Kiếm Tôn, đây giống như một nơi bị phong ấn hơn.
Dưới đàn thờ không phải là một kho báu, mà là một sinh vật huyền bí không thể tưởng tượng nào đó đang bị trấn áp.
"Chẳng lẽ là... Cửu Khiếu Thi Ma Tộc?"
Trân Mộc nhớ lại những mảnh ký ức mà hắn cảm nhận được từ thi thể khô héo của ba cường giả cảnh giới Bất Diệt khi lần đầu tiên bước vào mộ kiếm Đại Hoang, trong lòng hắn chợt chấn động, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Thứ bị phong ấn phía dưới đàn thờ này không phải là di vật của Đại Hoang Kiếm Tôn, mà là... Cửu Khiếu Thi Ma Tộc.
Dưới sự cám dỗ của giọng nói này và bầu không khí nóng rực, tâm trí của Quỷ Hùng và Diêm Quân nhanh chóng bị ảnh hưởng, trong mắt họ tràn ngập tơ máu đỏ ngầu cùng vẻ tham lam điên cuồng.
"Phá vỡ nó!"
"Bên trong đàn thờ này chắc chăn có thứ gì đó mà Đại Hoang Kiếm Tôn cất giấu. Hơn nữa, bốn cái vạc này hình như không phải vật bình thường, đập nát đàn thờ, đem bốn cái vạc này đi luôn."
Quỷ Hùng hung hăng nói.
Trong không gian chỉ có đàn thờ này, bọn họ khẳng định dưới đàn thờ này chắc chắn là di vật của Đại Hoang Kiếm Tôn lúc sinh thời.
Diêm Quân gật đầu, giải phóng linh lực toàn thân rồi lao nhanh ra ngoài.
Đường Tùng Lâm và Tập Kinh không hề ngăn cản. Ngược lại, trong mắt họ cũng lộ ra sự tham lam và khao khát mãnh liệt, ngay cả Đại Hoang Kiếm Tôn cũng nhắc nhở bọn họ, vậy thì dưới đàn thờ này chắc chăn phải có đồ tốt.
"Đừng chạm vào nó, đây không phải là di vật đâu." Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của Trần Mộc hơi co lại, lập tức gầm lên.
"Đồ ngốc, ngươi còn muốn dùng chiêu này lừa gạt chúng †a sao?"
Diêm Quân chế nhạo lời nói của Trần Mộc, ai cũng có thể nhìn ra, bốn chiếc vạc xung quanh đàn thờ là những vật phi thường.
Trần Mộc lập tức lao tới ngăn cản, nhưng bóng dáng Qủy Hùng đã nhanh chóng chặn trước mặt hắn, hung hãn nói: "Tên khốn này, chúng ta bằng lòng cho ngươi theo vào trong động phủ của Đại Hoang Kiếm Tôn là đã nể mặt ngươi lắm rồi, đừng có mà rượu mời không muốn, lại muốn uống rượu phạt."
"Hai kẻ các ngươi là đồ ngu, đàn thờ này là một trận pháp trấn áp, các ngươi muốn thả những thứ bị áp chế bên dưới đàn thờ này ra sao? Đến lúc đó, không ai có thể sống sót được đâu!" Trần Mộc lạnh lùng gầm lên.
Trên mặt Quỷ Hùng nổi gân xanh, hắn ta đè nén cơn tức giận, cười nhạo: “Thật nực cười, chỉ là một Thần Tàng tâng năm mà cũng dám chỉ tay năm ngón với bọn ta, hôm nay ta đã cầm chắc những bảo bối này rồi, không ai có thể ngăn cản nổi đâu!”