TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Đế Trọng Sinh
Chương 846: C846: Huyễn cảnh đáng sợ

"Đây mới vẻn vẹn chỉ là cấp độ đầu tiên của cửa ải mà thôi, không nghĩ tới vậy mà bi3n thái như thế này!"

Mắt thấy tòa cung điện phía trước kia xa xa khói vời, lại có nhiều phi kiếm ngăn cản như vậy, Diệp Trần lập tức có một loại cảm giác tuyệt vọng.

Những phi kiếm này thực sự quá cường đại, thậm chí mỗi một chuôi phi kiếm cũng đã cường đại đến mức độ có thể dễ dàng giế t chết Hóa Thần thiên quân, huống chi bây giờ thế nhưng là có tới tận mười mấy thanh phi kiếm, lại thêm trọng lực cường đại áp bách xung quanh, cho dù là Phản Hư chân quân cũng khó có thể ngăn cản!

Diệp Trần lại cố gắng giữ vững được một lát:

Sưu!

Lại có một thanh phi kiếm nổ b ắn ra mà đến, đây đã là thanh thứ mười bảy!

Diệp Trần lập tức cảm nhận được một cỗ cảm giác nguy cơ cường đại, bỗng nhiên từ đáy lòng dâng lên.

"Nếu như ta tiếp tục xông đi ra, chỉ sợ mạng nhỏ khó bảo đảm, thế nhưng thật vất vả mới đi được cho tới tận bây giờ, có thực sự cần thiết phải dừng lại ở đây không? Có cần thiết phải bóp nát ngọc giản truyền tống rời khỏi Mê La Tinh Hải không?"

Phốc!

Ngay vào lúc Diệp Trần suy nghĩ bay tán loạn, lúc tâm thần có chút hoảng hốt, trên đùi lần nữa bị phi kiếm xẹt qua, máy tươi trong nháy mắt tung bay lên lần nữa!

Phốc phốc phốc!

Diệp Trần không có cam lòng, còn muốn tiếp tục xông về phía trước, lại bị trúng kiếm liên tiếp, thương thế trên người càng ngày càng nghiêm trọng.

"Không đúng!"

Ngay vào lúc Diệp Trần gần như muốn từ bỏ, bỗng nhiên phát giác được chỗ nào đó không đúng lắm:


"Độ khó của cửa này quả thực mạnh có chút khó tin! Nếu là ngay cả ta cũng không có cách thông qua khảo hạch này, những người khác hơn phân nửa cũng không được, chẳng lẽ đây là chuẩn bị để đào thải hết tất cả người vượt quan hay sao?"

Diệp Trần càng nghĩ càng cảm thấy bất thường, không thể không nhớ lại quy tắc trước đó một lần, đôi mắt đột nhiên sáng lên:

"Đúng! Nhớ rõ trước đó quy tắc có nói, đây là ải tâm ma, khảo nghiệm là định lực và trí tuệ của người vượt ải..."

Diệp Trần vừa ngăn căn phi kiếm công kích vừa kiệt lực suy tư, lại cúi đầu nhìn mười mấy nơi thương thế trên người kia, đột nhiên cười lên ha hả:

"Ta đã hiểu!"

Nói xong lời này, Diệp Trần vậy mà không còn ngăn cản những phi kiếm kia, thậm chí Kim giáp phòng ngự và Thiên tằm thánh ý, tất cả đều thu hồi vào trong cơ thể, giống như là hoàn toàn từ bỏ kháng cự! Chẳng lẽ hắn một lòng muốn chết?

Sưu sưu sưu!

Tổng cộng mười bảy thanh phi kiếm kia trong nháy mắt lập tức xuyên qua trong thân thể của hắn, ở trên người của hắn lưu lại trọn vẹn mười bảy cái lỗ máu!

Trong lúc nhất thời, Diệp Trần lập tức trở thành một cái huyết nhân, máu tươi bay tứ tung!

Diệp Trần đầu tiên là sắc mặt đại biến, hiện ra vẻ thống khổ, tuy nhiên sau một lát lại cười lên ha hả lần nữa:

"Quả là thế! Quả là thế!"

Trên người bị mười bảy thanh phi kiếm, gần như bắn thành một cái tổ ong vò vẽ, Diệp Trần chẳng những không chết, thế mà còn cười ra tiếng?

Nói cũng kỳ quái, người ở bên ngoài xem ra thì bộ dáng của Diệp Trần vào thời khắc này rõ ràng là đã bị thương thật nặng, thậm chí có thể nói hẳn phải chết không nghi ngờ!

Nhưng là bây giờ chẳng nhưngx toàn vẹn không có bị làm sao, dường như tâm tình còn rất không tệ, thế mà vẫn đang chậm rãi hướng về phía trước rảo bước tiến lên.


"Được ảo giác rất thật! Ta vậy mà không nhìn ra bất kỳ một cái sơ hở nào!"

Diệp Trần vừa mặc kệ mười mấy thanh phi kiếm xuyên tới xuyên lui qua thân thể hắn không thể không âm thầm cảm thán.

Hóa ra, mọi thứ xảy ra trước mắt, chẳng qua đều chỉ là ảo giác mà thôi!

Phi kiếm là ảo giác, vết thương và máu tươi đều là ảo giác, thậm chí ngay cả đau đớn cũng là ảo giác!

Chỉ có điều, huyễn tượng trước mắt này thực sự là giống như thật quá mức, gần như có thể lấy giả làm thật, cho dù là Diệp Trần cũng không nhìn ra một chút sơ hở nào!

Nếu không phải Diệp Trần liều lấy tính mạng mạo hiểm thử một lần, căn bản không có cách nào phát hiện ra huyền cơ ở trong đó.

"Xem ra ải khảo nghiệm này là khảo nghiệm dũng khí đối với người vượt ải!"

Phải biết, ở dưới huyễn tượng giống thật như thế, cho dù trước đó biết là ảo giác lại có bao nhiêu người có loại dũng khí mạo hiểm thử một lần này?

Sau khi Diệp Trần lần nữa âm thầm cảm khái một lúc, đồng thời đã bắt đầu tăng tốc bước chân lên.

Sưu sưu sưu!

Những phi kiếm có sát khí lăng lệ xung quanh kia, vẫn đang tiếp tục gia tăng, từng thanh từng thanh phi kiếm, đều xuyên thẳng qua thân thể Diệp Trần, ở trên người hắn lưu lại từng đạo vết thương kinh khủng.

Chỉ có điều, đây đối với Diệp Trần đã thật sự nếm để khám phá ra huyễn tượng này mà nói, lại giống như gió xuân hiu hiu, hoàn toàn không thèm để ý.

Chỉ chớp mắt, Diệp Trần dọc theo đầu cầu treo này đã vọt ra gần nghìn dặm, cuối cùng đi tới điểm cuối của cái cầu treo này.


Oanh!

Sau khi dưới chân Diệp Trần bỗng nhiên giẫm một cái, lần nữa lao về phía trước được mấy chục mét, nhảy qua điểm cuối cầu treo lên trên bờ"

Rầm rầm!

Những phi kiếm khí thế lăng lệ ngập trời kia lập tức tiêu tán không thấy bóng dáng đâu nữa.

Mà trên người Diệp Trần thì những vết kiếm vết thương to to nhỏ nhỏ kia cũng biến mất không thấy đâu nữa, cùng lúc đầu bước vào cầu treo cho tới bây giờ cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Diệp Trần quay đầu nhìn một cái, phát hiện cầu treo cũng đã biến mất không thấy gì nữa, mà một đầu của cầu treo khác đi tới nơi này cũng bất quá chỉ hơn trăm thước mà thôi.

"Thật là huyễn cảnh tinh diệu! Không biết tiếp theo lại gặp được loại khảo nghiệm gì?"

Diệp Trần đang âm thầm cảm khái đồng thời, trong lòng cũng sinh ra ý niệm cảnh giác nồng đậm, không tự chủ mà chậm lại bước chân.

Huễn cảnh mà do bản thân tạo ra sẽ không đả thương người, thế nhưng là huyễn cảnh cao minh lại có thể lợi dụng điểm yếu của lòng người mà giết người ở vô hình!

Hô!

Phía trước bỗng nhiên kéo đến một đoàn sương mù dày đặc, Diệp Trần lập tức ngừng thở, điều động toàn bộ thần niệm, cẩn thận chú ý hết mọi biến động xung quanh.

Tuy nhiên chờ sương mù tán đi cũng không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra, phía trước xuất hiện một con đường núi gập ghềnh uốn lượn, hơn nữa hai bên đường núi, non xanh nước biếc, phong cảnh hấp dẫn.

Bởi vì có vết xe đổ, Diệp Trần cũng không có lập tức buông lỏng cảnh giác, cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước mấy ngàn mét, vẫn không có phát hiện dị trạng nào.

Lúc này, Diệp Trần bất tri bất giác đi vào trong một mảnh bụi hoa.

Những hoa này chẳng những cao lớn tươi đẹp, số lượng cũng rất là đồ sộ, giống như một mảnh rừng hoa, biển hoa.


Hơn nữa, không biết là loại hoa gì, hương khí rất là đặc biệt, mơ hồ hiện ra một cỗ cảm giác dụ doặc.

Sa sa sa!

Trong bụi hoa phía trước, bỗng nhiên truyền đến một trận xao động:

"Có người?"

Diệp Trần cảm nhận được có khí tức người, ngay lập tức cảnh giác lên, hắn dự đoán qua rất nhiều loại khả năng, làm sao cũng không nghĩ tới thế mà lại có những người khác xuất hiện ở đây!

"Khanh khách ~ "

Nương theo một tiếng cười duyên dễ nghe, một bóng người từ trong bụi hoa đi ra.

Diệp Trần nhanh chóng nhìn vào thì lập tức ngây ngẩn cả người:

"Lạc Huyền Băng!"

Hóa ra, khách không mời mà đến này bỗng nhiên chính là Lạc Huyền Băng.

Chỉ có điều, Lạc Huyền Băng lúc này dường như có chỗ khác với ngày thường.

Nàng ta chỉ mặc một bộ quần áo màu hồng mỏng như cánh ve, khó khăn lắm mới che khuất bộ vị trọng điểm trên người, đưa vai và hai cánh tay giống như chạm ngọc hoàn mỹ kia của nàng hiển lộ ra bên ngoài.

Quần áo váy cũng chỉ khó khăn lắm che khuất đi được phần bẹn và bắp đùi, hiện ra một đôi chân ngọc thẳng tắp thon dài.

Thậm chí xuyên thấu qua chỗ quần áo thật mỏng kia đều có thể mơ hồ nhìn thấy khung cảnh bí ẩn dưới lớp quần áo.

Lạc Huyền Băng lúc này đã hoàn toàn không có khí tức lạnh lùng như ngày thường, ngược lại có chút lẳng lơ, toàn thân trên dưới đều hiện ra vẻ mê hoặc khó mà hình dung.

P/S: Ta thích nào....chương 3


Đọc truyện chữ Full