"Hơn nữa, anh là Tiên Vương Bất Hủ của tiên giới, là Thiên Đạo Sử của dị vực, một người phụ nữ bình thường làm sao có thể lọt vào mắt anh chứ?"
Hai hàng lông mày của Tô Nhiên vẫn không thể thả lỏng: “Đối với anh, em không phải là một người phụ nữ bình thường
Sao…”
Lâm Thiên Sinh không nói nên lời: “Không giống nhau, em hủy hoại sự trong sạch của anh, có nhân quả."
Nghe vậy, lúc này Tô Nhiên mới cảm thấy vui mừng.
Một lúc sau, Diệp Đình cùng một đạo sĩ già mặc đạo bào màu vàng và mang theo một thanh kiếm đi tới.
Sau khi đến nơi, cô ấy dẫn đầu chào hỏi: "Anh Lâm, cô Tô."
Tô Nhiên mỉm cười đáp lại: "Chị Đình."
Sau đó Diệp Đình giới thiệu với họ: "Đây là sư phụ của tôi, Nam Sơn đạo nhân."
Nam Sơn đạo nhân nhìn Lâm Thiên Sinh từ trên xuống dưới, sau đó nói: "Vậy thì cậu nhất định là người giải trừ sát khí trong cơ thể đệ tử của tôi."
"Tôi là một phương sĩ của Nam Sơn. Xin hỏi cậu Lâm đã học được truyền thừa từ nơi nào, cảnh giới là gì?"
Khi đó ông ta nghe Diệp Đình nói người giải trừ sát khí trong cơ thể cô ấy là một tu sĩ tu vi khó lường, tên là Lâm Thiên Sinh, ông ta đã muốn gặp anh từ lâu.
Nhưng sau khi nhìn hồi lâu, phương sĩ Nam Sơn này vẫn không thấy được một chút chiều sâu nào của Lâm Thiên Sinh.
Trong lòng ông ta cảm thấy rất kỳ lạ, người này chẳng khác gì một người phàm mà?
Lâm Thiên Sinh cảm thấy lão đạo sĩ này có chút thú vị, liền cười nói: "Tôi là một tán tu, về phần tu vi của tôi, một niệm có thể áp chế mười phương thiên địa."
Nghe được lời này, trên mặt Nam Sơn đạo nhân và Diệp Đình hiện lên vẻ kinh ngạc.
Diệp Đình không thể tin nổi nói: "Trời ạ, chẳng lẽ anh Lâm là chân tiên sao?"
Nam Sơn đạo nhân ở một bên nói: "Cậu Lâm, cậu nên khiêm tốn thôi, đừng khoác lác như thế chứ."
Linh khí của trời đất trên thế giới này mỏng manh như vậy, đừng nói là chân tiên, cho dù là Kim Đan kỳ cũng vô cùng hiếm thấy.
Lại còn một niệm có thể áp chế mười phương thiên địa, Nam Sơn đạo nhân cho rằng tên nhóc này cũng chỉ là thứ chuyên đi lừa bịp thôi.
Sau đó ông ta nhìn sang Tô Khả Hân nói: "Cô bé này tuy tuổi không lớn lắm, nhưng lại toát ra khí tức của Trúc Cơ Cảnh"
"Tôi khổ luyện mấy chục năm, hiện tại mới có thể đạt đến cảnh giới bán bộ Tụ Hồn, thật là nghịch thiên, thật sự rất nghịch thiên!"
"Không biết lát nữa cô bạn nhỏ này có thể cùng tôi trừ ma vệ đạo không."
Tô Nhiên sửng sốt: "Trừ ma vệ đạo?"
Tô Khả Hân cũng khoanh tay nói: "Lão đạo sĩ, hôm nay chúng tôi tới đây không phải để đánh nhau."
Nam Sơn đạo nhân nghe vậy thì chắp tay sau lưng, ra vẻ chính trực nói: "Cũng được, đây là chuyện của tà tu, để tôi tự giải quyết cũng được."
"Tà tu?" Nghe Nam Sơn đại nhân nói như vậy, Lâm Thiên Sinh liền có hứng thú.
Nam Sơn đạo nhân nghiêm túc nói: "Đúng vậy, tôi quan sát hiện tượng thiên văn vào ban đêm, tính toán ra ở đây sẽ có tà tu đến hãm hại người phàm."
“Chúng ta là người tu đạo, nên coi nhiệm vụ của mình là trừ ma vệ đạo.”
“Tu vi của cô nhóc này như vậy mà lại không kết giao với chính đạo như chúng tôi, quả thật rất đáng tiếc.”
Diệp Đình ở một bên nghi hoặc nói: "Không phải chứ, sư phụ, trước đó không phải ngài nói nhớ mấy sư nương dưới chân núi nên mới xuống núi à, sao lại liên quan đến tà tu?"
Tô Khả Hân nghe vậy lập tức cười nói: "Ha ha, hóa ra ông †a là một lão già không đứng đản, giả vờ ngầu mà cũng không được nữa."
Trên mặt Nam Sơn đạo nhân lộ ra vẻ xấu hổ, lại nói: "Khụ khụ! Đệ tử đừng nói nhảm nữa, gặp mấy vị sư nương của con là chuyện nhỏ, thật ra sư phụ đến đây là vì tà tu."
"Quên đi, những người có suy nghĩ khác nhau thì khó nói chuyện lắm, các vị xin cứ tự nhiên."
Nói xong ông ta quay người rời đi.
Diệp Đình sửng sốt: “Hả, sư phụ, ngài đi đâu vậy? Đợi con với.
Cô ấy quay người lại nói với Lâm Thiên Sinh: "Anh Lâm, tôi xin lỗi, tôi phải đi trước rồi."
Lâm Thiên Sinh cười nói: "Đừng khách sáo như vậy, chúng ta cũng không có quan hệ gì."
Diệp Đình cười ngượng nghịu rồi đuổi theo Nam Sơn đạo nhân.
Sau khi bọn họ rời đi, Tô Nhiên nói: "Thật sự không thể tưởng tượng được, người vừa rồi lại là Nam Sơn đạo nhân nổi tiếng ở thành phố Giang Nam."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh!
Chương 57: Quên đi
Chương 57: Quên đi