TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh!
Chương 72: Coi như mua một bộ quần áo

Lâm Thiên Sinh cười nói: “Đợi lát nữa về nhà mọi người sẽ biết.”

Tô Nhiên nói: “Anh thích thì cứ mua, những thứ yêu thích đều đáng giá, đừng quan tâm người khác nói cái gì.”

Huống chỉ, 500 ngàn đối với Tô Nhiên mà nói cũng không có gì đáng kể.

Coi như mua một bộ quần áo.

Tiếp theo, buổi đấu giá tiếp tục diễn ra.

Cho đến cuối cùng, trên sân khấu xuất hiện một thanh trường kiếm tỏa ra ánh sáng màu lục lam, khiến tất cả mọi người có mặt đều tỏ ra kinh ngạc.

“Thanh kiếm này thật khác biệt!”

“Đúng vậy, ít nhất cũng là một món linh khí.”

“Có thể trở thành món đồ cuối cùng đưa lên sân khấu, nhất định không đơn giản.”

Tuy rằng không biết lai lịch của thanh kiếm này, nhưng xét theo khí chất tỏa ra từ nó cũng có thể chắc chắn đây là một món vũ khí hiếm có.

“Cuối cùng cũng bắt đầu rồi, đây chính là kiếm Thanh Phong!”

“Phong Nhi, cháu nhất định phải giành được nói!”

Khuôn mặt già nua của Lăng Sơn Thủy trở nên kích động, nói với Lăng Phong ở bên cạnh.

Lăng Phong thấp giọng nói: “Cháu biết rồi”

Diệp Vô Thiên cũng trở nên vô cùng hưng phấn, cao giọng nói: “Thanh kiếm này được tìm thấy trong một ngôi một cổ.”

“Không cần dài dòng nữa, giá khởi điểm của người bán là 500 triệu, bây giờ bắt đầu đấu giá!”

Lời nói vừa dứt, mọi người lần lượt giơ bảng lên. Giá cả nhanh chóng được đẩy lên tới hơn 5 tỷ. Phải biết răng 5 tỷ không phải là một con số nhỏ.

Rất nhiều tu sĩ tuy rằng có tu vi, nhưng muốn lấy ra 5 tỷ ngay lập tức thì vẫn tương đối khó khăn.

Sắc mặt lộ vẻ tiếc nuối, không còn cách nào khác ngoài việc rút lui khỏi cuộc đấu giá.

Phần tiếp theo của cuộc đấu giá chỉ còn lại những gia tộc giàu có, có thế lực tiếp tục đấu giá.

Diệp Phong giơ tấm bảng lên: “5,5 tỷ!” “6 tỷ!” Lăng Phong theo sau ra giá.

Lần này anh ta đến đây chỉ vì thanh kiếm này, cho dù có phải cướp cũng phải giành được thanh kiếm này.

Nhìn thấy Lăng Phong tự tin như vậy, Diệp Phong lập tức nhìn về phía anh ta.

Theo lý mà nói, cho dù có là linh khí thì giá của thanh kiếm này nhiều nhất cũng chỉ có 5 tỷ.

Không phải tên Lăng Phong này đã nắm được tin tức gì đó về thanh kiếm này chứ?

Biết trước sự khác biệt của thanh kiếm này?

Nhớ lại trước đây, nhà họ Lăng của anh ta cũng từng như vậy, đấu giá được một chiếc quan tài.

Sau đó thực lực trong vài năm kế tiếp trực tiếp một bước lên trời.

Diệp Đình nói: “Diệp Phong, hay là bỏ đi”

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại me.truyenhot.vn nhé cả nhà.

Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ me.truyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Diệp Phong nói: “Chị, không thể như vậy, em tuyệt đối sẽ không để nhà họ Lăng đó tiếp tục phát triển thực lực hơn nữa.”

Nói xong, anh ta lập tức giơ bảng lên, trực tiếp kêu lên: “Nhà họ Diệp tôi ra giá 10 tỷ!”

Nhìn thấy Diệp Phong kêu giá lên tới 10 tỷ, Diệp Vô Thiên làm chủ trì buổi đấu giá không khỏi nhìn về phía anh ta.

Chỉ thấy Diệp Phong trịnh trọng gật đầu với cha mình đang ở trên sân khấu.

Diệp Vô Thiên cũng hiểu được ý của con trai mình, nếu đối thủ đấu giá lần này không phải nhà họ Lăng, chỉ sợ Diệp Phong cũng sẽ không chiến đấu đến cùng như vậy.

Lăng Phong lạnh lùng cười nói: “Ha ha, cậu chủ Diệp, 10 tỷ không phải con số nhỏ đâu.”

Diệp Phong không cho là đúng: “Không sao cả, cậu chủ tôi đây thích vậy.”

Vào thời điểm Diệp Phong cho rằng Lăng Phong đã bỏ cuộc.

Lăng Phong lại đột nhiên giơ bảng lên, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nhà họ Lăng tôi ra giá 20 tỷ.”

Những lời này vừa nói ra, hiện trường lại lập tức trở nên náo động!

Phải biết rằng số tiền 20 tỷ cũng không phải một con số nhỏ với những gia đình giàu có.

Không đơn giản giống như vài tỷ.

Huống chỉ còn phải một tay giao tiền, một tay giao hàng, nếu không có sự chuẩn bị đầy đủ thì hoàn toàn không thể lấy ra nhiều tiền mặt như vậy.

Mà toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Lăng chỉ có hơn 30 tỷ, tên Lăng Phong này điên rồi sao?

Tuy rằng linh khí rất hiếm có, nhưng phải dùng đến một nửa gia sản để mua, thì ít nhiều cũng không hợp lý lắm.

Lăng Phong nhìn sắc mặt Diệp Phong trở nên vô cùng khó coi, lại nói: “Thế nào? Cậu chủ Diệp, có muốn tiếp tục ra giá không?”

Đọc truyện chữ Full