Chờ những người trên lầu hai kịp phản ứng thì họ đã tiến vào tường khí màn sáng cả rồi.
"Đáng ghét."
"Đánh!"
Một bộ chiến kỹ Thiên cấp có sức cám dỗ khiến mọi người nổi điên, lúc đầu chuyện này không liên quan đến họ, nhưng lòng người tham lam, ai cũng điên cuồng tiến đánh trận pháp.
"Vũ Nhi, con thế nào?" Vận Trúc vội vàng nghênh đón.
Hạ Vũ thở ra một hơi và nói: “Đi nhanh thôi!"
"ĐiI" Hạ Tài hét lớn một tiếng rồi xoay người nhảy vào hầm ngầm, khi Vận Trúc nhảy xuống thì ông lập tức đón lấy, sau đó lại bế Hạ Thiền cũng vừa nhảy xuống theo.
Tiếp theo Hồng Thất cõng Hạ Vũ nhảy xuống.
Ngoài ra còn có chừng mười tên ăn mày đi cùng.
Khi họ tiến vào liền thấy nơi này là một đường hầm đơn sơ, bốn phía được xây tường bằng đá, trong đường hầm âm u ẩm ướt, Hạ Tài sớm đã châm một bó đuốc.
"Buông đá Đoạn Long xuống."
Hạ Vũ lại ra lệnh một tiếng, Hạ Tài lập tức khởi động cơ quan.
Chỉ nghe đùng một tiếng vang lên, mấy khối đá Đoạn Long †o lớn rơi xuống, hoàn toàn phong kín cửa vào đường hầm, người bên ngoài dù có đánh vỡ trận pháp thì cũng không cách nào tiến vào đường hầm trong thời gian ngắn.
"Bị" Đoàn người nhanh chóng tiến lên.
Cuối cùng hắn đã trốn thoát khỏi cục diện chắc chắn phải chết này.
Hạ Vũ năm trên lưng Hồng Thất, trên gương mặt kiên nghị không kiềm được hiện lên một nụ cười, đây là lần đầu tiên hẳn cười sau khi thức tỉnh đến nay.
"Hồng Thất huynh đệ, tạ ơn." Hắn lại nói.
Hồng Thất cười häc hắc nói: “Vũ thiếu gia, ta đi vào thành Liễu Kinh bảy năm, thường xuyên nghe người khác nghị luận về Vũ thiếu gia, lúc ấy trong lòng còn không phục. Nhưng hôm nay gặp mặt thật sự chịu phục rồi!"
Một kiếm vừa rồi của Hạ Vũ quá toả sáng quá rung động.
Hồng Thất biết người này nhất định không phải kẻ tầm thường, mình gặp được cơ hội rồi!
Đây là cơ hội duy nhất để hắn ta xoay người trong đời này.
Hắn ta nhất định phải bắt lấy!
Cho nên hắn ta cam tâm tình nguyện bị Hạ Vũ sử dụng.
Cả đám người chạy như điên trên đường hầm, Hạ Tài dùng một tay ôm lấy Hạ Thiền, một tay kéo Vận Trúc đi ở đằng trước, phía sau là Hồng Thất, đám ăn mày thì chạy ở cuối cùng.
Nhưng khi họ vất vả chạy được một nửa đường hầm thì sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng đùng.
Hạ Tài biến sắc: “Không tốt, là tiếng lún, có người tìm được đường hầm!"
"Mau"
Mặc dù họ gia tốc, nhưng ở đây đều là lão nhân hài tử nên không chạy nhanh được, không bao lâu sau đã bị người ta đuổi kịp.
Kẻ truy đuổi là một đám người áo đen che mặt.
Những người áo đen này trông có vẻ không phải cùng một phe với Từ gia, tất cả đều là sát thủ, đôi mắt sau khăn che mặt của chúng như loài sói đó!. Truyện Cổ Đại
Chúng không nói một câu mà gặp người liền giết, vài tên ăn mày chạy ở sau cùng đảo mắt đã ngã vào vũng máu.
"Chạy không thoát!" Hạ Tài vội buông Hạ Thiền xuống, rút đao quay lại và quát: “Thiếu gia, các người đi maul"
Lúc này Hạ Vũ cũng biến sắc. Nghìn tính vạn tính cũng không tính tới còn có một đám người đã sớm đào sẵn ở đường hầm, lúc này phải làm sao cho phải.
"Hạ Tài, ngươi còn Nguyên Thạch không?" Hắn lên tiếng quát.
"Đầu dùng để chống đỡ trận pháp rồi!" Xong đời. Nếu còn có Nguyên Thạch thì Hạ Vũ có thể hấp thu sức mạnh Nguyên Thạch để khôi phục thể lực, nhưng bây giờ không có Nguyên Thạch thì triệt để xong đời!
Không ngờ một tên ăn mày lại lúng túng đi tới rồi móc ra một cá trữ vật từ bên hông, do dự một chút lại ném ra một thanh kiếm toả sáng bốn phía.
"Con mẹ nó." Hồng Thất chửi ầm lên: “Hầu Tam ngươi muốn chết có phải không, lão tử vội vàng cứu người, ngươi vội vàng giấu đồ."
Hầu Tam xấu hổ cười nói: “Lão đại, ta quen tay."
Hạ Vũ thấy rõ Hầu Tam này tám phần là muốn lặng lẽ cất giấu để ăn một mình, hiện tại thấy tình hình không đúng nên đành phun đồ ra.
Chẳng qua bây giờ không phải lúc so đo chuyện này. Hạ Vũ vội vàng vươn tay: “Lấy túi trữ vật ra."
Mặc dù tu vi của hản chỉ có Tiên Thiên tầng tám, nhưng hắn tu luyện trong mộng tám năm, tinh thần lực đã sớm vượt qua người tu hành bình thường.
Cho nên hắn chỉ đưa tay nằm lấy miệng túi, tinh thần lực hùng mạnh bao trùm qua liền trực tiếp đánh dấu linh thức của mình vào túi trữ vật, liếc một cái đã thấy hết vật phẩm trong đó.
"Đây là..." Hạ Vũ lộ ra vẻ mặt chấn động, vội vàng nói: “Hồng Thất để ta xuống."
Hồng Thất để hẳn xuống đất, Hạ Vũ không để ý hình tượng mà ngồi dưới đất rồi vỗ túi trữ vật, một khối tinh thạch trằng noãn trong suốt lớn cỡ cục đường phèn lập tức xuất hiện trong tay hắn.
"Đây là... Mọi người kinh ngạc đến ngây người.
"Đây là linh thạchl" Hạ Vũ lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.
Mặc dù Nguyên Thạch chứa linh khí, nhưng khí tức trong đó lộn xộn, có thể dùng để cô đọng kiếm khí nhưng hút vào người sẽ khiến kinh mạch tắc nghẽn.
Nhưng linh thạch thì khác, bên trong đều là linh khí tinh khiết!
Quá tốt, linh thạch cứu mạng đây rồi!
Hạ Vũ không hề nghĩ ngợi đã lập tức vận chuyển công pháp hấp thu sức mạnh trong linh thạch, trong nháy mắt linh thạch sáng ngời đã ảm đạm xuống.
Sau khi hút xong một viên linh thạch, chẳng những thể lực của Hạ Vũ hoàn toàn khôi phục mà tu vi của hắn còn trực tiếp đột phá đến Tiên Thiên tầng chín.
Hắn lập tức xoay người đứng phắt dậy.
"Để ta nhìn xem là ai muốn tiễn ta lên đường?"