TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đệ Nhất Hầu
Chương 123

123. Ai có thể giải ưu tư.

Tin tức không hề gián đoạn được đưa tới từ Kiếm Nam đạo, hậu trạch của huyện nha vốn yên ắng giờ lại trở nên náo nhiệt.

Qua đó những tin tức đó thì việc phát sinh như thế nào, trải qua ra sao, cơ hồ chỉ cần hỏi là có thể lập tức báo lại, liên tiếp không ngừng một chút cũng không ngừng.

Lý Minh Lâu không muốn nghe việc ấy phát sinh như thế nào, càng không muốn nghe hiện tại Kiếm Nam đạo ra sao.

Việc đã xảy ra, mặc kệ nó phát sinh, trải qua như thế nào thì đến cuối cùng Hạng Vân cũng sẽ an ổn thay thế Nghiêm Mậu trưởng quản Kiếm Nam.

Không có người nào để ý sự yên ổn của Kiếm Nam như Hạng Vân cả, bởi vì nơi ấy chính là mỏ vàng mỏ bạc làm giàu của hắn, là người là ngựa là tiền tài là tiền đồ của đệ nhất hầu 10 năm sau cơ mà....

Lý Minh Lâu nhìn Nguyên Cát lui ra ngoài chờ đợi tin tức mới, lại nhìn sang cách vách Kim Kết và phụ nhân đang ở đại sảnh chuyên chú nướng hạt dẻ bên bếp lò, nàng đứng dậy vô thanh vô tức đi ra ngoài.

Bên huyện nha cũng náo nhiệt hơn so với trước kia, đương nhiên không phải vì Nghiêm Mậu của Kiếm Nam đạo chết, đối với huyện Đậu mà nói thì Kiếm Nam là một nơi cực kỳ xa xôi, và Nghiêm Mậu chỉ là một người không ai quen biết.

Đám văn lại tụ tập bên nhau nghị luận về nạn binh hỏa.

"Rất nhiều người chết, gặp người là giết, cả huyện nha đều bị đồ sát, thật quá hung tàn."

"Chỉ bởi vì vàng bạc ư? Có thể ăn no bụng là được rồi mà, sao có thể đi giết người được."

"Nghe nói là ăn không đủ no, mấy người cho rằng quân doanh bên kia có thể giống với của chúng ta bên này hay sao? Nào rượu nào thịt, đó là bởi vì có Võ thiếu phu nhân ở đây."

"Xảy ra việc dọa người như vậy không biết Võ thiếu phu nhân có rời đi hay không?"

Nghe câu này chủ bộ giật mình ngẩng đầu, run rẩy, sau đó ông chợt thấy Lý Minh Lâu đứng ngoài bậc cửa thì "a" một tiếng nhảy dựng lên: "Thiếu phu nhân, sao ngài lại tới đây?"

Đám văn lại trong phòng tức khắc trở nên hoảng loạn, họ nhìn nữ tử đang đứng bên ngoài, nàng bọc áo choàng đen trùm mũ đen che khuất diện mạo, thấp thoáng hiện ra khuôn mặt bị bọc trong lớp vải bố, không khí tân niên vui mừng hoàn toàn không thấy được trên người nàng. Nàng tới đây từ lúc nào? Không ai phát hiện ra, vô thanh vô tức phảng phất như quỷ mị.

"Thiếu phu nhân, ngài có chuyện gì thì bảo người tới nói một tiếng là được mà." Chủ bộ ra cửa nghênh đón. "Nhanh đi vào, bên ngoài rất lạnh."

Lý Minh Lâu không bước vào, chỉ hỏi: "Nạn binh hỏa thế nào rồi?"

Chủ bộ cười ha ha: "Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là chuyện nhỏ, vừa có tin tức từ Tuyên Võ, bọn họ đã bắt được toàn bộ đám loạn binh gây rối."

Lý Minh Lâu nói: "Đều đã bắt được sao?"

Chủ bộ gật đầu không hề do dự: "Đều đã bắt được, chỉ có ở Phong Thành mà thôi. Thiếu phu nhân hãy an tâm, hơn nữa việc kia xảy ra ở Tuyên Võ, Hoài Nam chúng ta không có việc gì đâu, ngài cứ an tâm nghỉ tạm."

Lý Minh Lâu im lặng.

Tim chủ bộ đã lên tới cổ họng.

"Trong lúc ăn tết như này nên đưa thêm chút rượu thịt cho quân doanh." Lý Minh Lâu nói: "Để mọi người vui vẻ một chút."

Tim chủ bộ rơi xuống, vui vẻ nói: "Thiếu phu nhân yên tâm, đây là điều hiển nhiên, lần này để quan phủ chuẩn bị rượu thịt đi."

Lý Minh Lâu không từ chối, nàng nói cảm tạ rồi cáo từ.

Chủ bộ đứng ở phía với theo dặn dò nàng yên tâm, nạn binh hỏa kia không có quan hệ gì tới huyện chúng ta v..v... Sau đó ông quay đầu nhìn đám văn lại mà lòng còn sợ hãi: "Các ngươi không được đàm luận về nạn binh hỏa nữa, dọa Võ thiếu phu nhân chạy thì huyện Đậu chúng ta không cần gặp nạn cũng rối loạn."

Đám văn lại che miệng rụt vai liên tục gật đầu.

"Nhưng mà, đại nhân, thật sự muốn quan phủ chúng ta đưa tiền rượu thịt à?" Văn lại thông thạo tính toán sâu kín hỏi.

Chủ bộ vuốt râu đạm nhiên nói: "Tết nhất mà, quan phủ chúng ta ra tiền một lần đi, mà có dùng hết bao nhiêu đâu."

Vị văn lại kia buồn bã nói: "Hiện tại quân doanh có một ngàn người mặc binh phục, còn dân tráng doanh có hơn hai ngàn người."

Sau tiếng suýt xoa vì tự mình đã giật ra vài sợi râu, chủ bộ hỏi: "Sao lại nhiều người như vậy?"

Ông nhớ rõ lúc trước trong huyện chỉ có khoảng vài trăm dân tráng thôi mà, giờ sau lại có mấy ngàn người rồi, phủ Quang Châu cũng không có nhiều binh lính như vậy đâu.

"Bởi vì người huyện Đậu rất nhiều." Vị văn lại kia đáp, hầu như 10 người tới đây sẽ có một người tham gia dân tráng. "Còn nữa, vì thiếu phu nhân cần dùng nhiều rượu thịt cho nên phải vận chuyển từ nơi khác tới, giá cả cao hơn rất nhiều so với trước đây...."

Chủ bộ nghe thấy con số kia, bàn tay nắm chặt chòm râu run rẩy, nhưng vẫn cắn răng nói: "Luyến tiếc hài tử bộ không lang, số tiến này chúng ta ra."

Tóm lại, dù cho thế nào cũng không thể để Võ thiếu phu nhân chạy được.

Mọi người trong phòng sôi nổi phụ họa, còn an ủi chủ bộ rằng, hiện tại huyện nha có tiền, Đạo phủ đã phát tiền an ủi, khen thưởng Vương Tri và Đỗ Uy anh liệt, còn miễn thuế lương. Mà dạo gần đây huyện Đậu nhiều người, thương nhân cũng nhiều, cả huyện trở nên phồn hoa, số tiền thu vào thượng vàng hạ cám của quan phủ cũng nhiều lên, tính toán ra thì hiện tại huyện Đậu có tiền hơn so với bất cứ lúc nào khác, bàn tay nắm chặt chòm râu của chủ bộ cuối cùng cũng buông lỏng.

Thấy không khí đã tốt lên, vị văn lại tinh thông tính toán nhân cơ hội dò hỏi:

"Đại nhân, thiếu phu nhân nói là "trong lúc ăn tết" vậy thì chúng ta ra tiền mấy ngày? Từ hiện tại đến ngày 15 à?"

Chủ bộ suýt xoa một tiếng nữa rồi ngã ngửa ra phía sau, đám văn lại hoảng loạn kêu gọi đại phu...

Mất mặt thì mất mặt đi, chủ bộ quyết định trong lúc tết nhất này nhất định phải giả bệnh.

Những ưu phiền của chủ bộ đại nhân trong huyện nha thế nào Lý Minh Lâu không biết, cũng không thèm để ý. Đương nhiên, nàng cùng không tin lời ông ta nói, nạn binh hỏa tại Tuyên Võ đạo không hề bị khống chế, cũng không phải không liên quan đến Hoài Nam mà hoàn toàn ngược lại, nơi tiếp theo xảy ra đại nạn đó là Hoài Nam, không biết chừng sẽ là huyện Đậu.

Đời trước, huyện Đậu bị Võ Nha Nhi tàn sát, đúng rồi, không biết hiện tại Võ Nha Nhi đang ở nơi nào? Có phải đã tới huyện Đậu rồi hay không?

Ra vào huyện Đậu phải trải qua tầng tầng lớp lớp đăng ký, đối chiếu, để tra xét người của An Đức Trung, đồng thời tra xét Võ Nha Nhi. Người của An Đức Trung đã có tung tích như Võ Nha Nhi thì vẫn chưa từng có dấu vết.

Hắn còn chưa biết mẫu thân của mình đã xảy ra chuyện ư? Danh tiếng Võ thiếu phu nhân của Chấn Võ quân cũng đã lan ra, vậy ở Mạc Bắc xa xôi còn chưa biết sao?

Đời trước, Võ Nha Nhi tới huyện Đậu vào lúc nào? Thời gian có chuẩn hay không? Nhưng mặc kệ có chuẩn hay không thì sự việc vẫn sẽ phát sinh đúng không? Mà dù không phải Võ Nha Nhi thì cũng sẽ là An Đức Trung tới đây tàn sát dân trong thành, giống như Nguyên Cát không chết mà thay bằng Nghiêm Mậu vậy.

Không khí có mùi hoa phảng phất, Lý Minh Lâu đứng trên bậc thang khẽ chuyển sóng mắt nhìn thấy Hướng Cù Nhiêm đang đứng dưới bậc thang.

Người này khoác trên người chiếc áo gấm còn choàng một chiếc áo hoa lệ, bảo đao treo bên hông, cầm một nhành hồng mai đang nở rộ trong tay nâng tới trước mặt nàng.

"Thiếu phu nhân, tân niên năm mới vì sao người lại ưu thương?" Hắn hỏi.

Nơi đây là đầu hẻm nối giữa huyện nha và hậu trạch, sau khi ra khỏi huyện nha nàng không tiến vào hậu trạch mà lại đứng thất thần ở đây. Thoạt nhìn nơi này hẻo lánh nhưng lại có rất nhiều hộ vệ ẩn thân ở bốn phía.

Hiện tại đại đa số thời gian Hướng Cù Nhiêm sẽ ở nơi này, nàng nghe Nguyên Cát nói, ban ngày hắn sẽ ở ngay đây lúc thì uống rượu lúc thì múa kiếm hoặc là đi tới đi lui, tối đến sẽ trải nỉ lót, bọc áo choàng ăn ngủ ngoài trời.

Lý do để hắn làm như vậy là vì cho rằng mình là môn khách của Võ thiếu phu nhân, tuy rằng nàng không cần mình hộ vệ nhưng hắn muốn ở bên người nàng chờ đợi nàng yêu cầu.

Lý Minh Lâu đón lấy nhành hồng mai kia: "Nạn binh hỏa xảy ra ở Phong Thành, bá tánh chịu tai ương, sao có thể không ưu thương được."

Tuy rằng chuyện mới phát sinh đêm qua nhưng vì thương lộ thông suốt, hôm nay tin tức đã truyền khắp huyện Đậu. Tất nhiên Hướng Cù Nhiêm cũng biết, hắn lắc đầu: "Thiếu phu nhân từ bi, ưu thương vì dân chúng cũng không kỳ quái nhưng ưu thương hôm nay của người là vì bản thân."

Lý Minh Lâu cười, đưa nhành hồng mai lên ngửi chứ không nói gì, nàng bước xuống bậc thang đi về phía hậu trạch.

Hướng Cù Nhiêm ngăn nàng lại: "Thiếu phu nhân, người có chuyện phiền toái gì có thể để ta đi làm."

Lý Minh Lâu nói: "Không cần."

"Cho nên người thực sự có chuyện phiền toái." Hướng Cù Nhiêm lộ ra biểu tình hiểu rõ, bởi vì nếu không nàng sẽ nói "không gặp chuyện phiền toái".

Lý Minh Lâu không để ý lời khách sáo của người khác, càng không ngại người khác nhìn ra mình đang phiền não, nàng thả lại nhành hồng mai vào tay đối phương, rồi lướt qua hắn bước đi.

Hướng Cù Nhiêm từ phía sau mở lời: "Thiếu phu nhân, người không lo vàng bạc, lại có hộ vệ vờn quanh, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi nhưng như vậy lại không giải được ưu sầu của người, vậy chuyện này có lẽ ta có thể làm được đúng không."

Bước chân của nàng dừng lại.

Hắn nói đúng, có lẽ chuyện này thật sự hắn có thể làm được.

Lý Minh Lâu xoay người vươn tay về phía hắn, Hướng Cù Nhiêm bước tới trước mặt nàng, lại lần nữa đưa nhành hồng mai vào tay nàng.

Nàng nhận lấy, nhìn hắn: "Ta muốn công tử đi giết một người."

Nụ cười tràn ra trên khuôn mặt anh tuấn của Hướng Cù Nhiêm: "Đa tạ thiếu phu nhân thành toàn."

- ---------------------

Đọc truyện chữ Full