147. Tụ bảo vì Võ thiếu phu nhân.
Người đàn ông cầm kiếm sắt này là du hiệp, dân chúng trong trà lều đã nhận ra từ sớm, cho nên người tính tình nóng nảy kia mới buông tay áo xuống.
Đám du hiệp thường lấy việc gây chuyện thị phi là chức trách, trong đầu toàn là ý tưởng kỳ quái, còn không thể nói đạo lý hay thế sự với bọn họ.
Vậy mà người này sẽ chủ động nhận chủ, đúng thật là hiếm lạ, tức khắc dân chúng tò mò, tạm thời không hỏi về vị Võ Nha Nhi kia mà hỏi về thê tử Võ thiếu phu nhân của hắn.
"Nàng là người thế nào?"
"Vì sao nàng lại tặng ngươi trân bảo?"
"Nàng không có hộ vệ à?"
Vô số vấn đề vang lên trong trà lều.
Việc như vậy không phải chỉ xảy ra ở đây, trong trà lều ven đường không có tên tuổi, trong tửu lâu ở thành trấn phồn hoa, hay dưới gầm cầu tránh gió tuyết ở thành nhỏ. Có du hiệp vung tiền như rác mời mọi người trong tửu lâu uống rượu, lại có du hiệp so kiếm đầu quyền với người khác để triển lãm công phu của bản thân, có du hiệp tiêu hết tiền ngồi hoài niệm lu cháo uống ngày đêm không hết hay lu rượu chảy như nước suối có thể tưới ướt toàn thân tại huyện Đậu.
Trong tiết trời tháng 2 gió đông se lạnh, trên đường lớn tin hoàng đế gặp phải kiếp nạn vừa truyền khắp thiên hạ, nhưng không khiến dân cư thưa thớt mà ngược lại người hành tẩu lại càng nhiều hơn.
Có lưu dân dìu già dắt trẻ, có hiệp khách đi giày rơm cõng theo kiếm sắt, trên mặt mỗi người bọn họ có nghi vấn, có mơ hồ, có hy vọng, từ bốn phương tám hướng tụ về một nơi.
Huyện Đậu đã khôi phục nhộn nhịp trước đó, hầu như đã không nhìn ra dấu vết của chiến sự tàn khốc. Bên ngoài tường vây lớn giá gỗ đã lại được dựng lên để kiểm tra đối chiếu người ra kẻ vào. Ở khoảng đất trống trong tường vây nay không còn binh mã chạy băng băng không ngừng nghỉ mà thay thế bằng những trường lều của hóa thương buôn bán, không ít các bạn nhỏ nô đùa chạy nhảy ở đây, cách đó không xa ở nơi tụ tập hỗn loạn, có thanh âm người nhà gọi về ăn cơm....
Chợt phía cửa thành trào lên tiếng ồn ào.
"Võ thiếu phu nhân ra ngoài."
Xe ngựa của Võ thiếu phu nhân hành tẩu trong đám người, tuy rằng có đông đúc nhưng con đường không hề bị ngăn cản, dân chúng và thương nhân ở hai bên đường nhiệt tình chào hỏi, cho tới khi có người nhảy ra ngăn xe ngựa lại.
"Thiếu phu nhân, ta có bảo vật muốn hiến cho ngài."
Đây là một lão giả vừa lùn vừa gầy, râu tóc đã hoa râm, phong sương bôn ba ở trên mặt còn chưa tan hết, lão mặc quần áo rách rưới nhìn không giống thương nhân.
Phương Nhị đánh xe nắm chắc chiếc dù đen nhìn lão.
Lão giả không hề có ý vọt lên, mà duỗi tay móc ra một cái hộp từ bên trong vạt áo rách nát, cạch một cái, chiếc hộp mở ra, dân chúng bốn phía tò mò nhìn kỹ, trong tầm mắt họ xuất hiện một vốc hoa lụa.
Không phải là vàng bạc trân bảo mà chỉ là những bông hoa lụa dùng chất liệu kém cỏi xấu xí mà kết thành, mọi người cùng ồ lên.
"Lấy sai rồi! Lấy sai rồi!" Lão giả hô, hoảng loạn đóng chiếc hộp lại, sau đó cạch một cái lại mở ra.
Dân chúng xung quanh lại ồ lên, không phải nhìn thấy trân bảo mà là một chú chim Tước phành phạch bay ra từ trong hộp, chú chim bay đi, chiếc hộp trống trơn, cũng không nhìn thấy vốc hoa lụa trước đó.
Lão giả lại khép hộp lại: "Lại lấy sai rồi! Lại lấy sai rồi!"
Cuối cùng dân chúng bốn phía mới nhận ra, lão không phải muốn hiến kỳ trân dị bảo gì mà chỉ muốn triển lãm tay nghề của mình. Lý Minh Lâu ngồi trong xe cũng rất hứng thú nhìn. Dưới con mắt chăm chú của mọi người, lão giả lại lấy ra từ trong hộp một con thỏ, một chiếc mũ v v....thậm chí còn lấy ra một chiếc bát....
Lão đứng tại chỗ, trước mặt bao nhiêu người, hai tay chỉ có thực hiện động tác đóng mở hộp, chiếc hộp trong tay lão như một chậu châu báu. Đương nhiên là châu báu bên trong rất keo kiệt, nhưng không người nào để ý bảo vật lấy ra có rách nát hay không, mà chỉ để ý lão cách không lấy vật, diệu thủ không không khiến dân chúng vây xem thỉnh thoảng vang lên những tiếng kinh ngạc cảm thán.
Cuối cùng, lão giả lấy ra một cái bát rồi cúi người thi lễ.
Động tác này xác minh suy đoán của dân chúng, đây là một người diễn ảo thuật xin cơm ăn.
Tiếng cười nho nhỏ của nữ tử vang lên trong xe, sau đó Phương Nhị bên ngoài hô gọi tùy tùng: "Dẫn người này đi, cho hắn châu báu vì kính."
Dân chúng ồ lên, có người hâm mộ có người không phục, lão giả kia cũng không để ý ầm ĩ từ bốn phía chỉ kích động cúi người thi lễ.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, những ồn ào náo động cũng tản ra, mọi người biết Võ thiếu phu nhân sẽ mời du hiệp làm hộ vệ nhưng không nghĩ rằng nàng cũng sẽ nhận những người diễn xiếc ảo thuật.
Du hiệp có công phu, họ có thể làm hộ vệ, còn người diễn xiếc thì có thể làm gì? Giải buồn hay sao? Vậy cũng hữu dụng à? Mặc kệ mọi người nghị luận như thế nào thì trên thực tế Võ thiếu phu nhân đã dẫn người diễn xiếc ảo thuật kia đi. Như vậy, có rất nhiều người động tâm tư, chỉ cần người có bản lĩnh mặc kệ là công phu hay tài năng gì khác đều có thể đến cậy nhờ Võ thiếu phu nhân để mưu cầu tiền đồ.
"Gần đây người đến cậy nhờ rất nhiều." Nguyên Cát lật xem ghi chép. "Hơn nữa không phải chỉ tới xin miếng cơm ăn mà là có chủ ý thẳng vào đại tiểu thư."
Trung Ngũ ở bên cạnh nói chen vào: "Ta đã hỏi qua, là do những du hiệp đưa tới, đám người Hướng Cù Nhiêm đúng thật đi khắp nơi tuyên truyền thanh danh cho đại tiểu thư."
Những du hiệp khác làm như vậy nhưng Hướng Cù Nhiêm thì không. Lý Minh Lâu không ngại để mọi người hiểu lầm như vậy, không biết người kia có làm gì không, người kia không hỏi gì hết cứ phiên nhiên mà đi, có lẽ dựa vào bản thân tự tra xét để hiểu biết mới càng thích hợp ám sát.
"Kiếm Nam đạo thế nào? Có tin tức gì mới không?" Nàng tùy ý hỏi.
"Không có tin tức gì mới, mọi việc vẫn còn tốt." Nguyên Cát nói.
Lý Minh Lâu ậm ừ.
"Bên đại công tử hỏi có nên về Kiếm Nam đạo hay không?" Nguyên Cát hỏi.
Lúc trước, Minh Ngọc phụng chỉ vào kinh nhưng hiện tại hoàng đế chắc chắn sẽ không có tâm tình gặp gỡ, huống chi thế cục tại kinh thành đang vô cùng căng thẳng.
Nàng lắc đầu: "Không cần về, ở đó chờ xem."
Chờ.... Trước kia Nguyên Cát không rõ tiểu thư đang chờ đợi điều gì, hiện tại hắn biết, chờ An Khang Sơn tạo phản, chờ loạn thế đến.
Việc ở kinh thành là bước đầu hiện tượng loạn thế, nhưng lực lượng của Võ Nha Nhi xuất hiện, ổn định kinh thành, vậy An Khang Sơn còn tạo phản ư?
Nghĩ đến Võ Nha Nhi, Nguyên Cát nói: "Người của chúng ta đã đến kinh thành, tạm thời chưa có tin tức mới truyền về."
Võ Nha Nhi đã ở kinh thành, thân là thê tử thì dù sao cũng nên phải người đi gặp, Nguyên Cát chọn lựa kỹ càng một đội nhân mã, tự xưng là tùy tùng của Võ thiếu phu nhân đi kinh thành.
Đây là một việc cực kỳ mạo hiểm.
"Bảo bọn họ chú ý an toàn." Lý Minh Lâu nói. "Võ Nha Nhi là một người hung ác."
Ấn tượng đời trước của nàng chỉ qua lời nói, Võ Nha Nhi là một kẻ hỉ nộ vô thường, lại là người lãnh khốc vô tình, ngay ở trước mặt hoàng đế cũng có thể tùy thời trở mặt.
"Nếu có nguy hiểm thì lập tức báo lên thân phận thật sự của chúng ta."
Giả mạo làm thê tử của Võ Nha Nhi có lợi ích rất lớn nhưng không thể vì điều này mà đặt bản thân vào nguy hiểm được, đặc biệt không thể để Kiếm Nam đạo trở thành kẻ thù của Chấn Võ quân.
Nguyên Cát và Trung Ngũ thưa dạ, chợt có thanh âm của chủ bộ từ bên ngoài truyền vào: "Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân."
Kim Kết nhấc rèm cửa lên, nghênh đón chủ bộ đại nhân tiến vào.
"Châu phủ vừa mới phê duyệt vài bản công văn, chấp thuận việc chúng ta thu lưu dân làm dân cư của huyện Đậu, lại thêm việc trả dê bò công cụ cày bừa để tưởng thưởng." Mặt mày chủ bộ đại nhân hớn hở, tay còn cầm mấy bản công văn. "Thiếu phu nhân, người nhìn một cái đi, ấy dà, gần đây người lại càng nhiều hơn, ngoại thành đã không còn chỗ ở, chúng ta cũng nên chuẩn bị mở rộng thêm huyện thành, còn nữa, việc cày bừa vụ xuân cũng sắp tới rồi, đất hoang phân chia như thế nào cũng phải bàn bạc kỹ."
"Đúng thật là phải quy hoạch lại một chút." Lý Minh Lâu cười nói. "Có thể trồng trọt thì lưu dân thật sự sẽ trở thành người của huyện Đậu."
Nguyên Cát và Trung Ngũ lui ra ngoài không quấy rầy một già một trẻ bên trong thương nghị việc dân sinh nữa.
Tháng 2 xuân hàn, nhưng dù sao cũng có dính từ xuân, trong hoa viên của Hạng gia tại phủ Thái Nguyên, đám nữ tử náo nhiệt ăn mặc sặc sỡ hơn trước rất nhiều. Hạng Nam đi tới cửa chợt dừng chân, hắn có chút ngoài ý muốn vì thấy trong nhà lại có nhiều nữ khách tới như vậy. Nghĩ một chút hắn xoay người rời đi, còn chưa đi xa thì phía sau có một giọng nữ kiều kiều kêu gọi.
Hắn quay đầu nhìn lại thấy Lý Minh Kỳ mặc chiếc váy hồng xinh xắn chạy tới.
- -----------------------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đệ Nhất Hầu
Chương 147
Chương 147