179. Nghe ta vội vã hành quân.
Sự tồn tại của tin binh không thua kém gì thám báo, vai trò của bọn họ rất lớn cho nên mỗi lần phải thật đáng giá mới dùng.
Mấy lần trước thư nhà Võ Nha Nhi viết đều ngập tràn chữ nghĩa biểu đạt "tình trường" với thê tử, lần này chỉ có một câu, tựa như vội vàng viết xuống, lại như lời chất vấn khi uống say không hề có chút ôn tồn nào.
Nhưng đây cũng là biểu hiện cảm xúc tr.ần trụi nhất của hắn, người duy nhất hắn vướng bận và tưởng niệm chỉ có mẫu thân mà thôi.
Đã xảy ra chuyện gì? Khiến một người như hắn lại thất thố đến vậy?
Lý Minh Lâu cầm lên một phong thư khác, đây là tin tình báo mà Chấn Võ quân đưa từ kinh thành đến, chữ viết cũng không nhiều, tin tình báo là như vậy, có nhiều có ít.
Chưa kịp mở ra, doanh trướng đã bị xốc lên, lại có vệ binh thông báo.
"Có tin báo của huyện Đậu."
Khi thanh âm vừa dứt, lại có một tin binh phong trần đi vào giơ lên một phong thư trước bàn, tin báo của huyện Đậu không phải tin tức từ huyện Đậu đến, mọi việc ở huyện Đậu sẽ đưa đến phủ Quang Châu để Nguyên Cát xử lý sau đó dùng danh nghĩa phủ Quang Châu để đưa tới tay nàng.
Cái gọi là tin báo của huyện Đậu thực chất là tin của Trung Hậu từ kinh thành đưa về.
Lý Minh Lâu đang xem tin báo của Chấn Võ quân, Phương Nhị nhận lấy phong thư kia rồi báo tin binh đi nghỉ ngơi.
"Tiểu thư, La thị bị Thôi Chinh xét nhà, La Thích Thanh và La Quý phi đều đã chết." Hắn mở thư ra, không nhịn được kinh ngạc nói.
Nàng ừ một tiếng: "Đúng vậy, cuối cùng vẫn chết."
Thanh âm có chút buồn bã nhưng không hề kinh ngạc.
Tin báo của Chấn Võ quân cũng nói về chuyện này đúng không, Phương Nhị hiểu ra, hắn nhìn nàng đang cầm bức thư nhưng lại như xuất thần, tiểu thư và La thị không hề có qua lại, tại sao lại thất thần vì bọn họ?
Nàng không nghĩ rằng lúc này, các cánh binh mã đã chủ động tới kinh thành hộ giá mà Thôi Chinh vẫn gi.ết chết La thị, vậy hoàng đế cũng sẽ chết, có lẽ hiện tại ngài đã chết, tin tức ấy còn đang trên đường đưa tới đúng không?
Vận mệnh không thể thay đổi hay sao? Nàng đứng lên: "Truyền lệnh, nhổ trại, chia quân."
Phương Nhị không kịp phản ứng hỏi: "Hiện tại sao?"
Hôm nay bọn họ vừa mới bắt đầu cằm trại để nghỉ ngơi chỉnh đốn, lúc này lại nhổ trại ư? Còn định chia quân à? Trung Ngũ nhanh chóng được gọi tới, cùng đi còn có 2 vị quan tướng của Chấn Võ quân là Từ Duyệt và Chu Hiến, bọn họ nghe thấy tin tức này cũng rất kinh ngạc.
Lý Minh Lâu nói tin tức La thị chết cho bọn họ: "Ta hoài nghi An Khang Sơn đã gây bất lợi cho Chiêu Vương, chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ chạy đến Nghi Châu."
"Thiếu phu nhân, La thị đã chết, sĩ khí của quân dân tại kinh thành đại chấn, An Khang Sơn hẳn sẽ tập trung binh lực hướng về kinh thành chứ." Từ Duyệt nói.
Chu Hiến đứng bên cạnh nhìn hắn một cái, không nói gì,
Lý Minh Lâu không phản bác lại hắn, nghĩ ngợi rồi giải thích: "La Quý phi là người hoàng đế bệ hạ thương yêu. Hoàng đế rất già rồi, trên đời này đã không còn gì khiến ngài động tâm nữa. Quý phi vừa chết bệ hạ chỉ sợ cũng không ổn, nếu ngài có việc, sĩ khí quân dân thiên hạ sẽ tan hết, như vậy đối với An Khang Sơn mà nói thì kinh thành không thể chịu nổi một kích, không quan trọng. Hiện giờ, diệt trừ huyết mạch của thiên tử mới là điều mấu chốt."
Như vậy à? La Quý phi chết thì bệ hạ cũng sẽ chết theo sao? Từ Duyệt muốn nói thêm nhưng Chu Hiến đã đánh gãy lời hắn: "Thiếu phu nhân lo lắng rất đúng."
Trung Ngũ còn suy nghĩ một vấn đề khác: "Nếu phản tặc An Khang Sơn dồn hết binh lực nhất định phải vây bắt Chiêu Vương thì chúng ta chia quân có phải rất nguy hiểm hay không?"
"Không có lúc nào là không nguy hiểm cả." Nàng không cần đưa ra lời giải thích với Trung Ngũ, chỉ cần hạ lệnh. "Quân nhu ở phía sau, chúng ta cùng với quân tiên phong nhẹ nhàng đi trước."
Nguy hiểm trong lời của Trung Ngũ đó là ám chỉ nàng sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nàng nhất định phải xông pha thì hắn cũng sẽ không ngăn trở, hắn đi trước là được, vì vậy Trung Ngũ cúi người thưa vâng.
Ba người đi ra khỏi doanh trướng nhanh chóng phân phối binh mã, lập tức toàn bộ doanh địa trở nên ầm ĩ. Doanh trướng mới dựng xong phải thu hồi, quân nhu mới dỡ xuống một lần nữa được chất lên xe ngựa, quân tiên phong, thám báo nhanh chóng xếp hàng.
"Lão Từ này, ngươi phản bác mệnh lệnh của nàng làm gì hả?" Tới khi Chu Hiến đứng trong đội binh mã của mình mới nói với Từ Duyệt.
"Tại sao lại không? Sợ nàng biết chúng ta cũng nhận được tin tức từ kinh thành à? Tin tức sĩ khí quân dân kinh thành đại chấn làm sao mà giấu được." Từ Duyệt không thèm để ý nói: "Trong lòng mọi người đều hiểu, ở mặt ngoài coi nhau như người một nhà là được."
Chu Hiến không phải nói điều này. "Ở mặt ngoài coi nhau như người nhà mà ngươi còn phản đối nàng? Đến lúc xảy ra tình huống thấy không đúng thì chúng ta rút binh đi là được, hiện tại hà tất phải nhiều lời."
Điều này à, Từ Duyệt sờ sờ cằm: "Những việc nàng làm không phải không đáng tin cậy, hơn nữa đều vì đối kháng với An Khang Sơn, và gây dựng thanh danh cho chúng ta cho nên ta mới nói thêm vài câu mà thôi."
Thì ra Từ Duyệt cũng đã coi bọn họ như người một nhà, Chu Hiến bĩu môi.
Đúng là bị lừa đến đây, nhưng được đối xử chân thành, mặc kệ quân vụ là ngồi, nằm hay đi đều có thương nghị. Võ Thiếu phu nhân đối với bọn họ không hề xa cách hay đề phòng, cũng không phải nhiệt tình lấy lòng, tuy rằng về nhân số thì nàng đúng là nên lấy lòng bọn họ.
Tóm lại, nàng khiến người cảm thấy như tắm mình trong gió xuân hay tự do tự tại nhỉ?
Chu Hiến phì một tiếng: "Chữ nghĩa ngươi thật nhiều."
Từ Duyệt nói: "Không bàn về việc khác, chỉ bằng nàng là một nữ tử, dọc đường hành quân lúc nào cũng ở phía trước, dũng khí này, tâm ý này là đủ rồi."
"Nữ tử mới gạt người nhất." Chu Hiến trừng mắt. "Nàng nói vài câu quan tâm, hỏi vài câu ân cần cột sống ngươi đều mềm ra."
"Ngươi mới mềm ấy." Từ Duyệt mắng.
Trong lúc hai người tranh chấp, có thân binh bước tới nhỏ giọng nói: "Thiếu phu nhân vừa mới viết thư cho Đô tướng định đưa đi."
Hiện tại à? Chu Hiến và Từ Duyệt liếc nhau, lúc này rồi mà nàng còn không quên viết thư cho Nha Nhi? Vừa thu được thư là lập tức hồi âm? Tình ý chân thành như vậy khiến nhân tâm tê tê.....
Chu Hiến hừ một tiếng: "Nữ tử này đúng là đáng sợ, ta thấy sớm muộn gì Đô tướng cũng bị lừa."
Cây đuốc bừng sáng xé toạc bóng đêm, một đội binh mã lao nhanh về phía trước với tốc độ càng lúc càng nhanh. Xe ngựa chở quân nhu ở phía sau dần dần bị bỏ lại giống như một con rồng dài lượn vòng trên mặt đất.
Qua vài lần mặt trời mọc rồi lại lặn, con rồng dài đã không còn nữa, chỉ còn binh mã xông lên phân tán nhỏ lẻ nhưng nhanh nhẹn, vì vậy có thể thấy rõ một nữ tử cưỡi ngựa trong đội ngũ ấy.
Nàng vẫn bọc áo choàng che đậy diện mạo như cũ, tấm áo choàng đen phiêu lãng theo cơn gió lộ ra giáp y mỏng nhẹ bên trong, giáp y bó buộc lấy thân mình lả lướt và nhỏ xinh của nàng.
Đường hành quân màn trời chiếu đất, nhưng tốc độ của ngựa không mấy khi chậm lại, Chu Hiến ở phía sau nhìn Võ thiếu phu nhân chạy phía trước đội ngũ.
"Nàng không thấy nóng hay sao?" Hắn nói thầm.
"Có dù mà." Thân binh đáp.
Chu Hiến phì một tiếng, không tiếp tục đề tài này nữa, đã có lời giải thích vì sao Võ thiếu phu nhân phải che đậy diện mạo đó là bị thương, dung mạo bị hủy cho nên bàn luận về dung mạo của nữ tử đúng là không thích hợp. Hắn đang muốn tìm đề tài khác thì phía sau có binh mã nhanh chóng vọt tới.
Là mấy thám báo vây quanh một tin binh.
"Thiếu phu nhân ở phía trước." Chu Hiến chủ động chỉ đường.
Tin binh nhanh chóng lướt qua nhưng có một thám báo dựng lại bên cạnh hắn.
"Tin từ kinh thành." Thám báo nhỏ giọng nói, trên khuôn mặt đen gầy còn hiện lên vài phần khiếp sợ.
"Hoàng đế băng hà."
Chu Hiến rùng mình nhìn về phía nữ tử mặc áo choàng đen dưới bóng chiếc dù đen: "Bị nàng nói trúng rồi!"
...
...
Xuân nồng rải khắp đại địa, cỏ hoang um tùm lan tràn tươi tốt một cách quỷ dị, khiến đồng ruộng không thể nhìn rõ vốn có hoa màu gì đang cần thu hoạch.
Có lưỡi hái nhanh chóng lia tới, từng đám cỏ xanh đổ rạp xuống, đồng thời bên cạnh cũng có càng nhiều lưỡi hái cũng đang nhanh chóng thu hoạch, thôn dân cúi người ngoài đồng ruộng thấp thoáng như chuột đất, thỉnh thoảng có người ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, khi thấy ở nơi xa có bóng người mặc áo bào màu trắng mới yên tâm cúi đầu làm việc.
Rất nhanh, cỏ xanh cũng hoa màu đã được thu hoạch chất đầy 3 xe, mười mấy thôn dân đẩy 3 chiếc xe này nhanh chóng chạy về phía thôn làng.
"Nhị tiểu ca." Thôn trưởng nhìn thấy một người đàn ông nhỏ gầy đứng ở cửa thôn thì vội hô lên.
Người kia xoay người lại, mọi người có thể thấy được hắn đang mặc áo bào trắng và khoác trên người giáp y, eo giắt trường đao, khuôn mặt trẻ tuổi nhưng biểu tình lại mang theo vẻ ôn trọng mà tuổi này không thể có.
"Quách đại gia, mọi người đã trở lại rồi." Hắn ôn hòa gật đầu.
Thôn trưởng nói: "Số cỏ này đủ cho ngựa dùng, khi nào thì chúng ta khởi hành?"
Người đàn ông nhỏ gầy nói: "Mọi người đi thu lại cỏ khô đang phơi nắng đi, chờ ta đi hỏi Hạng Đô úy."
Mọi người trong thôn mang theo vài phần chờ đợi hô ứng rồi đẩy xe đi, người đàn ông nhỏ gầy cũng đi vào một sân viện ở cửa thôn, bên trong cũng đứng không ít binh sĩ mặc áo bào trắng khoác giáp y, nhìn thấy hắn thì sôi nổi chào hỏi.
"Nhị Cẩu."
"Cẩu Tử."
Tiểu binh tên Nhị Cẩu đến từ huyện Duyên hừ một tiếng: "Gọi ta là Trần Nhị."
Mọi người hi hi ha ha cười đùa một phen, Trần Nhị bước vào sân, thấy dưới mái hiên một người trẻ tuổi cũng mặc áo bào trắng trong tay cầm một phong thư, rũ đầu.
Vốn dĩ Trần Nhị còn nghĩ rằng hắn đang nghiêm túc xem thư, cho tới khi một cơn gió thổi qua, lá thư kia bay xuống mặt đất.
"Hạng Đô úy." Hắn vội gọi.
Hạng Nam ngẩng dầu, trên khuôn mặt thiếu niên nhiều sâu lo hiện lên vài phần mê mang.
"Bệ hạ băng hà." Hắn nói. "Chúng ta không cần đi kinh thành nữa."
- -----------------------------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đệ Nhất Hầu
Chương 179
Chương 179