181. Tiểu tướng dám giết người.
"Quận Vọng không tồi, non xanh nước biếc."
Bên cạnh sông Lục Lạc, một gã quan tướng được một đám thân binh vây quanh nhìn về phương xa cảm thán, với khuôn mặt tràn đầy sức sống nhưng khó nén nổi nét ủ rũ trong đáy mắt.
Những tiếng ồn ào truyền ra từ phía rừng liễu sau bãi sông, tiếng ngựa phì phì, tiếng dạo bước của binh sĩ, tiếng giáp y và binh khí va chạm vào nhau, còn cả tiếng nói chuyện đùa giỡn.
"Quận Vọng có 7.000 binh mã." Một thám báo bẩm báo với quan tướng: "Quận thủ là Vương Cao Dương nhân từ, cùng lãnh soái Hoàng Giang cẩn thận."
Quan tướng cười: "Nhân từ và cẩn thận đều là phẩm chất tốt, chúng ta mới từ nơi xa đến có thể ăn một bữa thịnh soạn đấy."
Đám thân binh bên người đều ôm bụng cười to.
"Trước khi công thành gây ầm ĩ một chút khiến khí huyết bọn họ lung lay."
"Lại chỉ vây thành chứ chưa tấn công khiến da thịt bọn họ săn chắc."
"Xong đến đốt một ngọn lửa nhỏ chậm rãi hầm nhừ thì ăn mới ngon miệng."
"Có cần phái người tới chạy một vòng để chào hỏi bọn họ không nhỉ?"
"Không cần tới chào hỏi bọn họ cũng biết chúng ta tới rồi."
Nhóm người nhẹ nhàng thảo luận, sau đó xin chỉ thị.
"Hiện tại chúng ta hạ trại nghỉ ngơi trước, dưỡng đủ tinh thần đã." Quan tướng nói.
Cẩn thận và thận trọng khác nhau nhé, cẩn thận của Lãnh soái quận Vọng đó là yếu đuối, còn thận trọng của gã là nhạy bén, quan tướng nhìn xung quanh. "Đã điều tra xong binh mã của quận Vọng chưa? Bên ngoài thành đóng giữ bao nhiêu quân?"
Một thân binh cười nói: "Binh lính rải rác ngoài thành không có gì đáng sợ, bọn họ chỉ là đội hình nhỏ chuyên phòng thủ, dù cho nhận được mệnh lệnh cũng không dễ dàng ra tay viện trợ, chứ đừng nói đến việc không có mệnh lệnh, chỉ biết co rúm người giả vờ không biết chúng ta tới mà thôi."
Thám báo tán đồng cách nói của người này.
Trên đường hành quân tới đây, hầu hết những đội ngũ bọn họ từng gặp đều như vậy, quan tướng gật đầu, giơ tay ý bảo hạ trại, phía sau càng thêm ồn ào, những binh sĩ bắt đầu cởi áo giáp, hành lý nặng nề cũng được tháo xuống khỏi lưng ngựa mỏi mệt.
Quan tướng nâng cánh tay lên hoạt động một chút, thân binh bên người cởi áo giáp cho gã, thám báo chợt nghĩ đến gì đó.
"Nhưng mà..." Hắn nói. "Trước đó, có không ít huynh đệ dò đường đã bị giết, vài người còn sống nói rằng đã gặp được một đội tán binh, bọn họ ăn mặc rất kỳ quái..."
"Ăn mặc kỳ quái như thế nào?" Quan tướng hỏi, gã xoay người lại, thanh âm chợt khựng lại.
Đôi mắt tràn đầy tơ máu của gã đột nhiên nheo lại, trong tầm mắt xuất hiện một loạt thân ảnh màu trắng, trong đó có một thân ảnh cao lớn tựa như đột nhiên xuất hiện trên mặt đất, mặc áo bào trắng cầm cung nỏ.
Phụt một tiếng.
Thám báo đứng trước người quan tướng hai mắt trợn tròn, phun ra một búng máu, tiếng nói biến thành vài tiếng hực hực, hai đầu gối quỳ rạp xuống mặt đất, sau đó cắm đầu ngã quỵ.
"Đại nhân cẩn thận!"
"Có địch tập kích!"
Tức thì, đám thân binh xúm lại bảo vệ quan tướng lui về phía sau, những binh sĩ vừa mới tháo giáp y vội vàng mặc lên, hoặc là không kịp mặc chỉ vội cầm binh khí, đám ngựa đang ăn cỏ bị lôi kéo đến hý vang....
Vèo vèo vèo mưa tên ập xuống, doanh địa ồn ào vang lên tiếng kêu thảm thiết, đám binh sĩ không kịp trở tay rầm rầm ngã xuống.
Máu tươi và tên nhọn khiến cho doanh địa vang lên tiếng rống giận, sau một hồi trở tay không kịp, thuẫn giáp đã được giơ lên, đúng lúc này mưa tên công kích đã kết thúc, nhưng chém giết vừa mới bắt đầu.
Sau mưa tên, binh sĩ mặc áo bào trắng bên ngoài khoác thêm giáp y giơ cao thuẫn giáp và binh khí đồng thanh hô to xông tới.
Gã quan tướng được yểm hộ rút lui vào trong rừng, tầm mắt gã thấy rõ ràng người cầm đầu là một tiểu tướng trẻ tuổi mặc áo bào trắng, cây trường thương trong tay đối phương lao vút về phía trước rồi rút lại về phía sau, chỉ chớp mắt 2 gã binh sĩ đã bị đâm xuyên qua yết hầu, ngã xuống đất.
Quan tướng cũng nhận ra đây là người cầm cung tên bắn thủng thám báo kia, gã chợt hiểu rõ lời thám báo có ý gì, binh phục của Đại Hạ không hề có màu trắng, rõ ràng những người này là quan binh của Đại Hạ, nhưng sao lại mặc áo bào trắng.
Đây không phải đi dạo chơi hay dự tiệc, cũng không phải đi ngắm hoa thưởng cảnh. Trong tiết xuân tươi sáng, khi một đao một thương va chạm vào nhau, máu đỏ bắn lên áo bào trắng nhìn cực kỳ chói mắt và quỷ dị.
Áo trắng quay cuồng theo đao thương, dần dần nhảy vào trong ý thức sôi trào của Phạm Dương quân.
Chưa bao giờ Phạm Dương quân gặp phải cảnh ngộ bị đánh bất ngờ, hiện tại chỉ biết phát ra tiếng gào rú phẫn nộ. Một gã quân hán Phạm Dương quân cường tráng ngay cả giáp y cũng không kịp mặc, đập thiết chùy trong tay vào người lính mặc áo bào trắng đang lao tới, binh sĩ nhỏ gầy kia lập tức bị đập nát nửa phần đầu.
Phản kích hung hãn biến thành công kích, những tiếng thiết chùy đập xuống thân thể cùng với tiếng trường đao đâm xuyên vào người phát ra thanh âm khiến người ta sợ hãi. Mỗi một lần vang lên đều kèm theo tiếng kêu thảm thiết làm bạn, huyết nhục bay tứ tung, nước sông lững lờ trôi bị những bước chân hay thân thể ngã xuống bắn lên bọt nước, bọt nước này dần chuyển thành màu đỏ tươi dưới ánh mặt trời.
Đám binh mã mặc áo bào trắng chỉ có hơn 2.000 này phảng phất như bị cắn nát.
Trong mắt quan tướng đang ở phía sau bàng quan hiện lên một chút đắc ý, nhưng ngay sau đó lại chuyển thành kinh ngạc.
Chém giết hung hãn như này, nếu là binh mã Đại Hạ trước kia sẽ lập tức trốn chạy, nhưng giờ này, khắc này sự hèn nhát muốn chạy trốn lại không hề nhìn thấy từ những chiến binh mặc áo bào trắng.
Không chỉ không nhìn thấy sự hèn nhát mà dường như họ còn không cảm thấy đau đớn từ thể xác.
Trường đao của Phạm Dương quân rít gào chém đứt trường thường của một binh sĩ áo bào trắng, ngay sau đó lưỡi đao cắt phập vào cổ binh sĩ kia, máu tươi phun ra như suối, nhưng binh sĩ này lại duỗi tay bắt lấy trường đao, phần cổ tưởng như bị cắt đứt trào ra máu tươi, binh sĩ này không hề thốt ra một tiếng đau đớn, đôi mắt hung hăng trợn trừng nhìn vào kẻ địch.
Gã Phạm Dương quân dùng sức rút đao vào về, nhưng binh sĩ mặc áo bào trắng dù đã sống dở chết dở lại không hề buông tay, trong chớp mắt này, ba binh sĩ mặc áo bào trắng ở bên cạnh giơ trường thương chọc thẳng vào gã Phạm Dương quân.
Binh sĩ hùng tráng bị trường thương chọc xuyên tựa như một con cá quẫy đạp vài cái, rồi bị ném về phía 2 binh sĩ khác, hung tàn như vậy khiến cho đám người vây quanh những binh sĩ mặc áo bào trắng thối lui.
Đối chiến như vậy không phải ở một hai chỗ, mà diễn ra ở khắp nơi, bằng mắt thường quan tướng có thể thấy được đội hình dần bị xé rách. Gã mắng một tiếng t,hô tục, cầm trường đao của mình lên, đúng lúc này có tiếng vó ngựa truyền đến từ khu rừng phía sau. Gã cả kinh quay đầu lại, trong rừng cây rậm rạp áo bào trắng như mây....
"Đại nhân, bọn họ có viện binh!" Đám thân binh phát ra tiếng kinh hô.
Dưới cành lá che đậy, tiếng võ ngựa dồn dập tạo nên bụi mù, áo bào trắng không có bao nhiêu.
"Chúng ta, rút lui..." Thân binh hô lên.
Từ "lui" vừa thốt ra khỏi miệng, đám binh sĩ Phạm Dương xung quanh thấy nản lòng, nhưng tức thì bị tàn sát ngay lập tức.
Quan tướng biến sắc: "Không thể lui! Bọn họ không hề có nhiều người! Đây chỉ là giả!"
Gã vung trường đao trong tay lên định nhảy vào trong trận chiến nhưng quân trận bên trong tựa như bị xé rách, một thân ảnh màu trắng bay vút đến.
Keng!
Thanh âm trường thương va chạm với trường đao. Quan tướng lui về phía sau một bước, trường thương chống xuống đỡ lấy áo bào trắng đang rơi xuống đất, một khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú xâm nhập vào tầm mắt của quan tướng.
Lúc trước gã chỉ nhìn thấy thân hình của người kia, hiện tại đã thấy rõ khuôn mặt, gương mặt này cùng với áo bào trắng không hề quỷ dị, cũng không cảm thấy kỳ quái, một công tử trẻ tuổi như này thì nên mặc quần áo như vậy...
Trong đầu quan tướng chợt hiện lên một ý niệm kỳ lạ như vậy, gã nhíu mày quát:
"Ngươi là ai!"
"Mỗ, Hạng Nam." Hạng Nam nói, thắt lưng chuyển động, trường thương uốn lượn như rắn.
Hạng Nam là ai, gã chưa từng nghe qua, cũng không dò hỏi chỉ biết biết vung đao nghênh chiến, binh khí chạm vào nhau, tia lửa văng khắp nơi.
Keng! Keng! Keng!
Trường thương giao chiến với trường đao bốn năm lần. Sau đó, thân ảnh hai người tách ra, trường thương bị văng ra. Thân hình Hạng Nam lập tức thối lui về sau theo trường thương, trường đao của quan tướng cũng theo sát. Gã nổi giận gầm lên một tiếng, trường đao bổ xuống, suýt soát lướt qua đỉnh đầu Hạng Nam.
Trâm gỗ màu đen cột tóc của Hạng Nam đứt gãy, mái tóc dài bay múa.
Trường đao của quan tướng hơi khựng lại giữa không trung, chỉ cần nó chuyển ngang là có thể chém đứt eo người thanh niên này, nhưng khi khóe miệng quan tướng khẽ nhếch lên nụ cười dữ tợn thì có ánh hàn quang chợt lóe lên giữa mái tóc dài đang bay múa, trường thương đã tới trước mặt.
Sao có thể? Tức thì hai mắt quan tướng trợn tròn.... Phụt một tiếng, trường thương xuyên thấy yết hầu gã.
Trường đao tức thì vô lực rơi xuống đất, có trường thương xuyên thấu yết hầu đỡ cơ thể gã khuỵu xuống, tầm mắt cũng rơi xuống nhìn tiểu tướng mặc áo bào trắng quỳ một gối xuống đất ở phía trước, thân không quay đầu không chuyển, chỉ có hai tay nắm trướng thương là ở phía sau.
Mái tóc dài bay múa buông xuống, tựa như thác nước khoác trên tấm lưng người trẻ tuổi, hai mắt quan tướng rũ xuống khép lại, đầu không động đậy nữa.
Đồng thời, thân binh bên cạnh phát ra tiếng tru lên giận giữ, muốn nhào đến nhưng binh mã trong rừng đã tới gần, vó ngựa cất cao rồi đạp xuống bọn họ, trường đao vung lên chặt bay đầu.
Hạng Nam thu thương lại, đứng lên xoay người, nhìn về phía trước, hiện tại thế trận đã đổi thành binh sĩ mặc áo bào trắng treo cổ Phạm Dương quân.
...
...
Nước sông đã bình lặng lại như cũ, dòng nước lướt qua thi thể, vui vẻ cọ rửa vết máu, chẳng qua là không thể đuổi đám ruồi nhặng đang vo ve khắp nơi, mùi máu tanh nồng nặc khiến người buồn nôn.
Quận thủ Vương Cao Dương không hề nôn ra, chiến loạn đã diễn ra vài tháng cho nên hắn đã gặp không ít cảnh tượng này, nhưng giờ này, khắc này hắn vẫn cảm thấy khiếp sợ, bởi vì trước kia đều là người của mình bị giết, chưa từng bao giờ gặp cảnh phản quân bị tử thương đông đảo đến vậy.
Hắn ngẩng đầu, nhìn tiểu tướng mặc áo bào trắng đang chuyên chú dùng nước sông tẩy rửa trường thương.
"Ngài, ngài là?" Hắn hỏi.
Hạng Nam quay đầu lại: "Phủ Thái Nguyên, Hạng Nam."
Lãnh soái Hoàng Giang đang xem xét đám binh tướng Phạm Dương quân bị giết nằm la liệt, nghe câu nói kia chợt ngẩng đầu muốn bổ sung thêm câu gì đó, nhưng khi nhìn thấy vị tiểu tướng người đầy vết máu cũng với đám thi thể nằm đất đất này....
Câu hỏi ở đây là ai làm được việc này, là ai anh dũng giết địch, người này là ai?
Môi Hoàng Giang mấp máy, gật đầu: "Đúng vậy, đại nhân, ta từng nói với ngài, vị này tên Hạng Nam."
- -------------------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đệ Nhất Hầu
Chương 181
Chương 181