212. Tân đế đón nhận thiên hạ.
Bóng đêm lui đi, thành Lân Châu dần dần hiện rõ, giữa mênh mông ánh sáng có bóng người lảo đảo lắc lư đi lại, có già, có trẻ, động tác thong thả, khuôn mặt đờ đẫn dại ra, tựa như du hồn.
Những du hồn ấy trôi nổi cả trong lẫn ngoài thành trì, cho đến khi có tiếng thanh la gõ "keng, keng, keng", thì bước chân của bọn họ mới nhanh chóng tụ về nơi có tiếng chiêng trống.
"Vương phi phát cháo."
"Mọi người xếp hàng, không được chen chúc."
Trước Vương phủ có hai cái nồi lớn, từng sọt chén đũa được bày ra, một đám thái giám chỉ huy dân chúng đang vọt tới xếp hàng, đồng thời phát cho họ chén đũa. Trước một cái nồi, Vương phi ăn mặc như vú già, không cài châu thoa, không bôi son phấn, chỉ có một chiếc khăn trùm đầu, tay áo được buộc gọn, bà nắm lấy một cái muôi thật dài dùng sức quấy.
Dân chúng cầm theo chén đũa vừa được phát tiến đến, Vương Phi tự tay múc từng muôi chao vào trong những chiếc chén giơ ra.
"Không đủ có thể tới lấy nữa." Bà hòa ái nói, tự tay nâng đỡ những người già cả, dùng ánh mắt quan tâm với người trẻ tuổi, duỗi tay vu.ốt ve đỉnh đầu mấy đứa nhỏ.
Vương phi tự mình nấu cháo, múc cháo cho dân chúng đã ba ngày nay, có cháo nóng cùng với sự thân thiết của người tôn quý khiến dân chúng vốn mịt mờ bi thống hòa hoãn hơn nhiều.
"Không phải sợ hãi, viện quân từ kinh thành đã tới rồi, phản quân sẽ không xuất hiện nữa." Bọn thái giám ở bên cạnh vừa duy trì trật tự vừa không ngừng nói: "Chúng ta tới từ kinh thành, chúng ta có thể tới nơi đây, một nơi xa như này đều là nhờ đại quân hộ tống."
Thái giám ở Vương phủ đã chết sạch vì ra trận giết địch, hiện tại những người này đều là thái giám trong hoàng cung đi theo đại quân từ kinh thành đến đây.
Một chén cháo nóng, sự quan tâm của Vương phi cùng với ánh nắng đầu thu khiến đám du hồn dật dờ trong châu thành như sống lại. Binh lính bôn tẩu trên đường cũng dần dần nhiều hơn, còn có thêm không ít quan lại trong đó. Bọn họ dập tắt tàn lửa, dọn dẹp lại đường phố, liệm thi thể, tìm kiếm dân chúng bị thương.
Phủ nha mở rộng cửa, nhóm quan lại, sai dịch tuy ăn mặc không được tươm tất nhưng quan phục, binh phục sạch sẽ, ra ra vào vào, dán bố cáo, thanh tra dân cư....
Ở ngoài thành, binh mã không ngừng chạy băng băng, có tin binh truyền về tin tức thành trì nào đánh lui được phản quân, bắt được, chém được bao nhiêu phản quân v...v.....
Những ồn ào, bận rộn ấy khiến cho toàn thành Lân Châu có vài phần sức sống.
Mãi cho đến giờ ngọ, hai nồi cháo lớn mới được phát xong. Vương phi vừa đi vào bên trong cửa phủ đã xụi lơ, đám tức phụ, nữ nhi ở bên cạnh vội vàng nâng bà dậy.
Thôi Chinh đứng ở tiền điện nhìn mái tóc lấm tấm bạc của Vương phi lộ ra khỏi khăn trùm đầu, nghiêm mặt nói: "Vương phi vất vả rồi."
Tuy rằng Lỗ Vương không được sủng ái, chỉ là vương gia ở nơi đất đai cằn cỗi xa xôi này, nhưng Vương phi cũng xuất thân từ gia tộc lớn cẩm y ngọc thực từ nhỏ, mười ngón tay không dính nước mùa xuân. Trong 3 ngày này, mỗi ngày trời chưa sàng bà đã phải đứng ở ngoài vương phủ tự mình nấu cháo, cầm xẻng nặng hay muỗng sắt không ngừng quấy cháo, múc cháo, nói chuyện, khiến cả cánh tay lẫn eo chân đều sưng to đến biến hình, cổ họng khô khốc nóng rát....
Vương phi cắn răng nói: "So với những người gặp nạn thì bổn cung không dám nói tới hai từ "vất vả"."
Thôi Chinh nói: "Sau giờ ngọ, mời Vương phi đi vào thành thăm hỏi những người bị thương."
Như vậy là chỉ có có thời gian ăn miếng cơm mà thôi, một phi tần không nhịn được khi nhìn khuôn mặt càng ngày càng già nua của Vương phi, mở miệng nói: "Tướng gia, hãy để Vương phi nghỉ ngơi một ngày đi, đã 3 ngày người không ngủ không nghỉ rồi."
Thôi Chinh lạnh lùng nói: "An Khang Sơn đã vào kinh, tâm tư binh mã khắp nơi đã có dị động, các ngài muốn không ngủ không nghỉ vất vả chỉ vài ba ngày hay muốn ngày ngày kê cao gối ngủ mà nhìn thiên hạ ly tâm?"
Phi tần của Lỗ vương nào dám cãi cọ với Tể tướng, nàng cúi đầu lẩm bẩm, Vương phi được mọi người đỡ cắn răng ngồi dậy.
"Tướng gia không cần nhiều lời, bổn cung sẽ đi ngay, mọi việc làm phiền tướng gia xử lý." Nàng thi lễ nói lời cảm tạ, rồi lại nhìn đám người nam nữ vây quanh. "Các ngươi cũng chuẩn bị đi, thay quần áo, rồi đi an ủi dân chúng, đi tu sửa châu thành, đi bảo vệ cửa thành."
Nhóm người hỗn loạn tiếng thưa dạ đáp lại có cao có thấp, biểu tình Thôi Chinh hòa hoãn hơn, chợt có một vị quan lại chạy như bay vào, hô to: "Vương gia đã trở lại! Phản quân bị đánh lui!"
Đầu tiên, mọi người trong vương phủ không thể tin được, sau đó là khóc, là la, là ngã ngồi trên mặt đất.
Tin tức cũng truyền khắp trong cảnh nội châu thành, đồng thời, ở bên ngoài những tiếng động lớn cũng nổi lên bốn phía.
Biểu tình Thôi Chinh vốn kinh hỉ nhưng chợt ngưng trọng lại: "Nhanh, truyền tin cho điện hạ, không thể trở về như vậy được, chúng ta phải bàn bạc nên giải thích như thế nào....."
Một vị Vương gia lén chạy khi tất cả mọi người đang khách địch, làm sao mới có thể khiến dân chúng thần phục đây. Đó là vấn đề lớn nhất cần phải giải quyết sau sống sót.
"Tướng gia, Vương gia đã đến châu thành." Vị quan báo tin kia lắp bắp nói.
Võ Nha Nhi lãnh binh chưa bao giờ quan tâm tới bọn họ, càng không nghe lệnh của bọn họ. Đám tin binh chạy băng băng qua lại châu thành là do người nọ sắp xếp, tin tức gì cũng truyền hết, không hề sàng chọn, không biết nặng nhẹ, không biết tốt xấu, không biết đúng mực....
Hiện tại liên quan đến việc lớn là khí thế đế vương của Lỗ Vương đấy!
Thôi Chinh tức giận: "Vũ phu lỗ m,ãng!"
...
...
Đại địa nhấp nhô có từng bầy binh mã chạy băng băng, mặt đất chấn động cuốn theo bụi mù cùng từng đợt chém giết.
Phía trước có mấy trăm người đang lẩn trốn, phía sau có mấy nghìn người đang truy đuổi.
Đại kỳ Chấn Võ quân tung bay trong toán binh mã truy đuổi, kỵ binh chia làm hai cánh, như hùng ưng giương cánh, truy kích vây bọc ngăn chặn đào binh phía trước. Chi qua số lượng và đội hình thì thắng thua đã quá rõ ràng, cho nên truy kích càng giống như trêu đùa.
Đội hình truy đuổi ở trước nhất có Võ Nha Nhi và Lỗ Vương, đại kỳ tung bay ngay trên đầu bọn họ, hai người mặc áo giáp cầm vũ khí uy phong lẫm lẫm.
"Điện hạ, thỉnh ngài tiến lên chém chết tặc tử cùng mạt tướng." Võ Nha Nhi nói.
Lỗ Vương chưa kịp phản ứng thì quan tướng Kinh Lược quân ở phía sau đã căng thẳng nhíu mày, để Lỗ Vương mặc giác đồng hành cũng không sao, bởi hiện tại binh mã đông đảo nhất định có thể bảo vệ điện hạ không có nguy hiểm, nhưng để Lỗ Vương tự mình truy kích giết địch ư, giặc cùng đường càng thêm hung mãnh, đao thương lại không có mắt!
Đương nhiên, lời này không thể để Lỗ Vương nói được rồi.....
"Võ Đô tướng, để ta thay điện hạ...." Một quan tướng nói.
Nhưng hắn mới mở miệng, còn chưa dứt lời đã bị Lỗ Vương đánh gãy.
"Đó là mong muốn của Bổn vương!" Lỗ Vương nói lớn, vung trường đao trong tay lên.
Võ Nha Nhi không nhiều lời, giục ngựa phi nhanh về phía trước, Lỗ Vương theo sát sau đó, trong chớp mắt đã bỏ xa mọi người ở phía sau.
Mọi người kinh ngạc nhìn theo Lỗ Vương đang theo sau Võ Nha Nhi nhào về hướng đào binh, họ không nhịn được xoa xoa mắt. Không sai mà, Lỗ Vương vẫn mặc binh phục bình thường nhưng cái người yêu cầu bọn họ mặc quần áo của tiểu binh để tránh bị quân địch phát hiện nay đã khác rồi.
Hóa ra, Lỗ Vương cũng anh dũng như vậy!
Võ Nha Nhi thỉnh Lỗ Vương mặc giáp ra trận, Lỗ Vương đồng ý không hề do dự, hiện tại Võ Nha Nhi muốn hắn giết địch, vậy mà hắn cũng không cự tuyệt.
Điều này không chỉ là Lỗ Vương anh dũng mà là hắn tín nhiệm đối với Võ Nha Nhi, vô cùng tín nhiệm á, trong lòng đám quan tướng Kinh Lược quân có chút chua xót.
Nhưng mà, vẫn quá nguy hiểm! Bọn họ hô to một tiếng "điện hạ" rồi muốn đuổi theo, nhưng Chấn Võ quân bên người ngăn cản.
"Đô tướng có lệnh, để Lỗ Vương giết tặc."
Đám binh lính này không nghe lời bọn họ, cho dù trong đó có binh lính của mình thì quan tướng Kinh Lược quân cũng cảm thấy không làm gì được, chẳng lẽ lại xông lên đánh nhau....
Võ Nha Nhi này đúng thật là cực kỳ ngang ngạnh.... Nhưng người nọ có tư cách để làm vậy, đám quan tướng này chỉ có thể bất đắc dĩ đứng tại chỗ bất an nhìn theo Lỗ Vương đi xa dần.
Binh mã hai cánh nhận được tín hiệu, tốc độ càng nhanh hơn, đội ngũ kéo dài ra, tựa như đôi cánh nhanh chóng dang rộng, vây chặt chặn toàn bộ đường lui, cùng nhau xua đuổi con mồi ở phía trước....
Võ Nha Nhi xông vào giữa đám đào binh, lập tức tiếng kêu thảm thiết vang vọng.
Nhưng nếu đã không còn đường sống, đám tặc binh này như chó cùng dứt dậu bộc phát toàn bộ hung ác. Một gã tặc binh thân cao mã tráng cầm một cây chùy đồng, phá nát được trường đao của Võ Nha Nhi, thấy binh mã hai cánh đông đảo tặc binh này nhạy bén tránh đi, quay đầu lại thì thấy Lỗ Vương đơn độc theo sau.
Lỗ Vương ngẩn người muốn ghìm ngựa lại, nhưng con ngựa này như không hiểu hiệu lệnh, chỉ biết phi nhanh về phía trước.
"Lỗ Vương điện hạ, cẩn thận." Võ Nha Nhi hô to.
Tiếng hô Lỗ Vương này khiến cho tặc binh vốn đang do dự lập tức phát ra tiếng gào rống, hai mắt đỏ lên giờ chùy đồng xông về phía Lỗ Vương. Hắn nghĩ, dù có chết thì cũng có thể kéo được một gã Vương gia làm đệm lưng, đời này như vậy cũng đáng giá!
Lỗ Vương cũng phát ra một tiếng thét chói tai ngắn ngủi, đồng thời, nâng trường đao lên trước người theo bản năng.
Đây không phải là công kích mà là phòng bị, hơn nữa chẳng hề có tác dụng gì, tặc binh kia vung một chùy là có thể đập bẹp đầu của hắn.
Đám quan tướng Kinh Lược quân đại kinh thất sắc (*hoảng sợ đến biến sắc), sôi nổi xông lên bất chấp sự ngăn trở của Chấn Võ quân, nhưng khoảng cách quá xa, không kịp rồi, Võ Nha Nhi! Ngươi! Đây là mất nước á!
"Điện hạ, giết!" Võ Nha Nhi cao giọng hô, đồng thời trường đao vung lên như bay múa.
Trường đao xoay chuyển đánh bay 4-5 phản quân bên cạnh.
Thanh đao rời tay, thay vì giục ngựa đuổi theo gã tặc quân cầm chùy Võ Nha Nhi căng trường cung đang đeo sau lưng.
Vù một tiếng, trường đao tiếp tục bay múa đồng thời mũi tên dài được b,ắn ra, tựa như sao băng chỉ trong chớp mắt đã tới ngay sau lưng gã tặc binh. Keng một tiếng, mũi tên dài không bắn thủng yết hầu của gã mà chỉ trúng cổ tay gã.
Gã hét lên đối mặt với Lỗ Vương đang chạy như bay đến, trượt tay, chùy sắt nghiêng sang một bên.
Mà lúc này, nghe thấy tiếng hô của Võ Nha Nhi, Lỗ Vương nhắm mắt lại, cũng la lên một tiếng chém mạnh trường đao đang nâng trước người.
Phụt, trường đao chém thẳng vào mặt gã tặc binh mất đi binh khí, gã kia kêu lên thảm thiết rồi rơi xuống đất.
"Vương của ta giết địch!" Võ Nha Nhi nâng cung hô to. "Vương của ta uy vũ!"
Đám quan tướng Kinh Lược quân đang lao về hướng này cũng trợn tròn mắt, Lỗ Vương, hóa ra thật sự vũ dũng!
"Vương của ta uy vũ!"
"Vương của ta uy vũ!"
Bọn họ sôi nổi hô theo Võ Nha Nhi mà đám binh mã hai cánh cũng phát ra những tiếng hô gọi.
Tiếng hô rung chuyển trời đất, Lỗ Vương mở mắt ra, trước tiên nhìn sang tiếng hô trập trùng bốn phía, sau đó cúi đầu nhìn tặc binh đang quay cuồng dưới vó ngựa, khuôn mặt không thể tin tưởng mừng như điên nhưng chợt dừng lại, hắn thay đổi biểu tình bình tĩnh và uy vũ.
"Giết tặc." Hắn trầm giọng hô, rồi vung đao chém về phía gã tặc binh trên mặt đất.
Tặc binh quay cuồng bị chặt đứt đầu.
Vào lúc này, đám quan tướng Kinh Lược quân cũng xông tới, vươn trường đao, trường thương ra chọc thủng rồi nhấc bổng tử thi kia lên, cuối cùng phóng ngựa vây quanh Lỗ Vương đồng thanh hô.
"Giết tặc!"
"Giết tặc!"
Rất nhiều quan lại, dân chúng từ châu thành ùa ra nghênh đón, vừa lúc thấy được cảnh này, tất cả mọi người bị khiếp sợ đứng tại chỗ.
"Lỗ Vương uy vũ!" Thôi Chinh là người đầu tiên lấy lại tinh thần, hắn la lớn.
Được hắn nhắc nhớ, bọn quan viên còn lại cũng phản ứng nhanh chóng, sôi nổi nhảy xuống ngựa, có người khóc, có người kêu.
"Lỗ Vương điện hạ tự mình dẫn binh giết tặc!"
"Lỗ Vương điện hạ suất binh đánh lui tặc quân!"
"Lỗ Vương điện hạ đánh lui tặc quân!"
Xem đi, Lỗ Vương tự mình suất binh, xem đi, Lỗ Vương tự mình chém giết tặc binh.
Là Lỗ Vương oai hùng suất binh giải vây cho châu thành, là Lỗ Vương đánh lui phản quân,
Người chết thì đã chết rồi, người còn sống thì thấy được cảnh tượng này, còn vì sao Lỗ Vương lại không ở trong thành ư, là vì ngài ở ngoài thành giết địch á, còn vì sao ngài lại xuất hiện ở ngoài thành giết địch thì hà tất phải miệt mài theo đuổi cái tiểu tiết này chứ? Mọi người chỉ cần nhìn thấy kết quả Lỗ Vương giết địch, Lỗ Vương đánh lui tặc quân mà thôi!
Lỗ Vương á, Lỗ Vương uy vũ!
Bọn quan viên quỳ xuống đầu tiên, sau đó là dân chúng phía sau vọt tới cũng quỳ xuống.
Thôi Chinh không quỳ, hắn ôm ngọc tỷ xuyên qua đám quan dân đi về phía Lỗ Vương đang cưỡi ngựa vung đao, giơ cao thủ cấp của quân địch.
"Vương gia, tiên đế băng hà." Hắn nói.
Tựa hồ như lúc này Lỗ Vương mới nhìn thấy hắn, nghe câu nói kia mới buông đao, buông đầu quân địch xuống, nước mắt và nước mũi trào ra, hắn lăn xuống ngựa.
"Phụ hoàng ơi! Phụ hoàng ơi." Hắn khóc lớn, đấm ngực dậm chân đập đầu xuống đất, lại vô cùng oai hùng hô lên: "Nhi thần vô năng, nhi thần bất hiếu."
Thôi Chinh quỳ xuống trước mặt hắn, giơ cao ngọc tỷ: "Thỉnh xin bệ hạ đón lấy núi sông, an ổn thiên hạ."
Lỗ Vương vẫn khóc lớn như cũ, cơ hồ như muốn ngất xỉu, hít thở không thông, hắn như không nghe không nhìn thấy hết thảy, cho tới khi Thôi Chinh cầu xin ba lần, cho tới khi bọn quan viên quỳ gối cũng kêu khóc, hắn mới duỗi tay nhận lấy, rồi được hai binh lính nâng đỡ mới miễn cưỡng đứng lên.
Thôi Chinh cúi người lễ bái: "Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Lúc này, đám binh tướng mới toàn bộ xuống ngựa, quỳ xuống: "Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Tiếng hô vạn tuế rung động trời xanh.
Trong tiếng hô đinh tai nhức óc, Thôi Chinh không hô nữa mà hơi hơi ngẩng dầu nhìn về một hướng, nơi đó cách tân đế rất xa, quan viên binh tướng xung quanh che chắn tầm mắt, nhưng không ngăn được vầng sáng của người nọ.
Đặc biệt là vầng sáng trong mắt của tân đế.
Thôi Chinh nhìn Võ Nha Nhi, người kia mặc manh áo giáp trên người, quỳ một gối xuống đất, sống lưng thẳng tắp, dù có cúi đầu cũng không giấu được khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Vũ phu... Gian xảo nha.
- --------------------------------------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đệ Nhất Hầu
Chương 212
Chương 212