TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đệ Nhất Hầu
Chương 219

219. Đạo nghĩa không thể từ chối.

Sau khi Hạng Vân nhìn thấy phong thư này thì không khóc mà lập tức đưa cho toàn bộ quan viên văn võ trong đạo nha Lũng Hữu xem.

Đúng thật có vài người trong chúng quan viên đỏ mắt.

"Đại đô đốc không còn nữa, bọn đạo chích ở bốn phía thật đáng giận." Bọn họ oán hận nói.

Vốn dĩ trước kia các châu phủ xung quanh đều được hưởng lợi từ Kiếm Nam đạo, xưng huynh gọi đệ với Lý Phụng An, còn không ít lần bày tỏ nguyện vọng được ông dẫn dắt, hiện tại đám châu phủ kia không những phản loạn còn động thủ với Kiếm Nam đạo.

"Hoàng ân còn có thể phụ, mưu đồ Kiếm Nam thì có là gì." Hạng Vân nói. "Huống chi đại đa số đều là giao dịch về lợi ích, cho nên như vậy cũng không kỳ quái."

"Khi đại đô đốc vừa mới đi cũng có không ít người mang tâm tư quỷ dị, nợ tiền hàng hóa không muốn trả đâu."

"Sau đó, thấy tiểu công tử thừa kế tiết độ sứ mới thành thật hơn một chút."

Có vài người gật đầu nghị luận, nhưng cũng có vài người suy tư không nói gì.

Hạng Vân bảo mọi người dừng nghị luận.

"Đại đô đốc sẽ không để ý đám lòng lang dạ sói kia, dưới suối vàng có biết cũng sẽ không thương tâm, mọi người không cần bi phẫn vì việc này." Hắn nói.

Lý Phụng An là ai chứ, tất nhiên ông biết người đi trà lạnh, biết không còn ích lợi thì lòng người khó dò, ông biết mình chết thì có rất nhiều việc, rất nhiều người sẽ thay đổi.

Bi thương xuân thu gì đó chưa bao giờ là cách làm của Lý Phụng An cả, cho nên khi ông còn sót lại một hơi thở đã nhanh chóng sắp xếp phó thác xong mọi việc vì con cái của mình và Kiếm Nam đạo.

Mọi việc tiếp theo có thể hết sức thuận lợi, Kiếm Nam đạo yên ổn, Lý gia cũng không phát sinh ra việc gì mà Lý Minh Ngọc càng có thể thừa kế chức vị tiết độ sứ, nhưng mà không thể nghĩ tới An Khang Sơn phản loạn, hoàng đế đột nhiên băng hà, triều đình hốt hoảng rời kinh, Lỗ vương đăng cơ ở bên ngoài....

Thế đạo rối loạn, Kiếm Nam đạo cũng khó mà tránh khỏi bị cuốn vào sóng gió, đây là điều mà con người không thể tính được, chỉ có ông trời tính được mà thôi.

Hạng Vân xua tay ý bảo kết thúc buổi thương nghị này: "Ngoại trừ thủ thành, triệu tập toàn bộ binh mã, tình thế khẩn cấp, chúng ta lập tức xuất phát."

Hắn ra lệnh một tiếng, binh mã Lũng Hữu điều động chỉnh tề.

Là tiết độ sứ Lũng Hữu, lại trong lúc chiến loạn, Hạng Vân ngoại trừ sắp xếp cho binh mã thì còn có rất nhiều việc phải xử lý, bận rộn tới khi trời về khuya mới trở về nghỉ.

Nơi nghỉ của hắn rất đơn giản, thê tử con cái đều ở phủ Thái Nguyên, chỉ có vài lão bộc thô phụ hầu hạ hàng ngày, những người này đã đi theo hắn vài thập niên từ khi bôn ba bên ngoài cầu học tới khi nhậm chức. Tuy rằng đêm dài nhưng ngọn đèn dầu trong nhà lại ấm áp, mọi thứ sạch sẽ ngăn nắp, quần áo được bày biện chỉnh tề trên giá áo, nước trong thau đồng vừa vặn không nóng không lạnh.

Hạng Vân rửa mặt và tay, thay quần áo, nhận lấy một chén trà nóng được lão bộc bưng tới, nhấp một ngụm xua đi mỏi mệt nơi giữa mày.

Nhưng một ngày bận rộn còn chưa kết thúc, một quan văn đi vào hô: "Đại nhân."

Đây là Tưởng Hữu, tư mã phụ trách việc hành quân trong đạo phủ, là phụ tá mới được hắn đề bạt và ủy nhiệm.

Lúc mới thành lập đạo phủ Lũng Hữu, Tưởng Hữu nhận lời mới là văn sĩ, khi Lý Phụng An mất Hạng Vân phải ở Kiếm Nam đạo, người này đã quản lý Lũng Hữu một cách yên ổn, trổ hết tài năng giữa đám phụ tá. Sau khi Hạng Vân bị thương rời khỏi Kiếm Nam trở về Lũng Hữu đã đề bạt người này thành tư mã phụ trách hành quân.

Chức vị này có thể thay quyền khi tiết độ sứ không ở, như vậy cũng đủ thấy Hạng Vân coi trọng đối phương và Tưởng Hữu cũng tận tâm tận lực.

"Đô đốc, về việc xuất binh đến Kiếm Trung, hạ quan có một vài ý tưởng." Tưởng Hữu nói.

Hạng Vân gọi lão bộc: "Đi chuẩn bị một ít đồ ăn khuya và rượu ấm đến."

Đây là muốn trắng đêm trường đàm, lão bộc thưa dạ rồi lui ra ngoài, trong phòng không có người khác hầu hạ, tôi tớ của Hạng Vân đã chết dưới tay của thích khách, tôi tới mới bên người mấy ngay nay thường bôn tẩu qua lại giữa phủ Thái Nguyên và Lũng Hữu cho nên 1 tháng không thấy mặt.

Cửa phòng đóng lại, bốn bề vắng lặng không người quấy nhiễu.

"Đại nhân, hạ quan không tán đồng việc ngài xuất binh." Tưởng Hữu nói.

Hạng Vân liếc mắt nhìn hắn: "Vừa rồi sao ta không thấy ngươi tỏ vẻ không tán đồng."

Lúc trước khi ở đại đường thương nghị, Tưởng Hữu không hề nói gì.

"Nói trong trường hợp đó, không thích hợp." Tưởng Hữu nói.

Lũng Hữu vẫn luôn trong sự khống chế của Kiếm Nam đạo, quan phủ và binh mã nơi này đều do Lý Phụng An nhâm mệnh, sau khi thỉnh xin lập đạo phủ thì mới giao cho Hạng Vân làm tiết độ sứ. Hạng Vân cũng không hề tăng thêm quá nhiều người mới cho nên phần lớn quan viên ở đây có thể nói là nhất thể với Kiếm Nam.

Dù cho tính huống của Kiếm Nam không nguy cấp nhưng chỉ cần ra lệnh một tiếng thì bọn họ cũng không chối từ. Cho nên trong trường hợp vừa rồi mà đứng ra phản đối Tưởng Hữu sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Hạng Vân cười: "Vậy ngươi cảm thấy hiện tại nói với ta thì thích hợp à?"

Mặc kệ là hiện tại hay vừa rồi, những người khác có thể nói không đi nhưng Hạng Vân thân là tiết độ sứ không thể nói ra điều này.

Một đạo lý đơn giản như vậy, sao Tưởng Hữu lại không biết, hắn cũng không hề hổ thẹn hay sợ hãi khi thấy Hạng Vân trào phúng, nghe câu này hắn còn thở dài thả lỏng.

"Đây là việc mà chính Kiếm Nam đạo cũng không dám nói không, đương nhiên đô đốc càng không thích hợp." Hắn nói. "Hạ quan chỉ muốn xác định xem đô đốc nghĩ như thế nào, nếu cái nhìn của hai ta nhất trí, hạ quan sẽ có ngàn vạn trường hợp để nói nó không thích hợp."

Hạng Vân không hỏi hắn xác định ra sao, mà dứt khoát nhanh nhẹn nói: "Vào lúc này, thiên hạ dùng binh mã để luận lớn hay nhỏ."

"Nguyên nhân là như vậy, binh mã của Lũng Hữu quá ít, không thể để hao tổn vô ích được." Tưởng Hữu nói tiếp: "Kiếm Nam còn không phải vì vậy mới muốn đại nhân xuất binh hay sao?"

"Nếu sợ hãi hao tổn chỉ biết co rúm một chỗ không ra thì vĩnh viễn không thể trở thành châu báu, chỉ có thể phụ thuộc vào người khác." Hạng Vân nói. "Kiếm Nam sợ hao tổn binh mã không ra, nhưng ta thì không thể, lúc này ta chịu hao tổn mới có thể triệu tập, tụ chúng được càng nhiều binh mã hơn."

Tưởng Hữu bước đến dư đồ: "Thật ra việc ở Kiếm Trung không quá đáng sợ, đáng sợ là Tề Sơn..." Ánh mắt hắn sáng lên quay đầu nhìn Hạng Vân. "Thật ra không phải là phản quân Kiếm Trung như hổ rình mồi Kiếm Nam mà là Tề Sơn."

Mắt Hạng Vân cũng nhìn dư đồ: "Tề Sơn cũng quá càn rỡ rồi. Lý đại đô đốc mới chết 2 năm mà thôi? Không phải 10 năm."

Hắn nói ra nghi vấn nhưng ngữ điệu lại nhẹ nhàng không hề mang chút kinh ngạc.

"Thế đạo hiện giờ đã khác trước, không thể phỏng đoán theo lẽ thường được." Tưởng Hữu lắc đầu. "Đô đốc, lần này Tề Sơn mượn binh cũng không đơn giản đâu."

Hạng Vân nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh, nếu Tề Sơn thực sự có dị tâm, ta sẽ bảo vệ tốt Kiếm Trung, không để hắn quấy nhiễu Kiếm Nam đạo."

Tưởng Hữu thở phào nhẹ nhõm: "Mọi việc đã được Đô đốc suy xét, ta có thể an tâm."

Ngoài cửa, lão bộc bưng thức ăn khuya tới, hai người ngồi đối diện nhau, bắt đầu thương nghị việc hành quân và sắp xếp sự vụ ở Lũng Hữu, ánh đèn lay động trong bóng đêm, bất tri bất giác chậm rãi tới bình minh.

Khi ánh mặt trời sáng tỏ, Hạng Vân giữa một đám thân binh vây quanh đi ra Lũng Hữu, phía sau hắn có 1 vạn binh mã đang bài binh bố trận theo sau.

"Đô đốc, ý của Lý tam lão gia là muốn ngài tới Kiếm Nam đạo trước." Một thân binh nhanh chóng đuổi kịp nói.

Tuy rằng nói để Lũng Hữu xuất binh nhưng là muốn Hạng Vân tọa trấn ở Kiếm Nam đạo, không phải xông lên trước đấu tranh anh dũng.

Hạng Vân lắc đầu: "Không cần, ta trực tiếp đến Kiếm Trung, chờ việc ở đó vững vàng thì lại đi Kiếm Nam đạo."

Thân binh thưa dạ, truyền đạt lại mệnh lệnh.

Quân tiên phong của bọn họ ít người, ngựa nhiều tốc độ cũng nhanh, mà xung quanh đều thuộc quản lý của Kiếm Nam và Lũng Hữu cho nên đường đi rất thông suốt.

Hành quân vội vã một ngày một đêm dù Hạng Vân khoác lên nắng sớm cũng không hề thấy mệt mỏi, nhìn núi non trập trùng trước mắt mà chỉ thấy tinh thần sáng láng.

Hắn biết Kiếm Nam không đồng ý cho Tề Sơn mượn binh, nhưng trước đại nghĩa không thể cự tuyệt trực tiếp, vì vậy mới phái hắn xuất binh, để hắn chinh chiến thay Kiếm Nam. Không sao cả, hắn không sợ phải chinh chiến thay Kiếm Nam, điều hắn sợ là Kiếm Nam không cho hắn xuất chiến mà vây chết hắn ở Lũng Hữu.

Lũng Hữu quá nhỏ, nhỏ đến nỗi không ai coi trọng cả.

Hắn chinh chiến thay Kiếm Nam đạo, thanh danh là của hắn, điều mấu chốt là hắn tự mình chinh chiến, thắng bại là do hắn định đoạt, như vậy rất nhiều chuyện hắn có thể khống chế trong tay.

Kiếm Trung vững vàng sẽ không liên quan đến Kiếm Nam đạo, mà Tề Sơn kia, hắn sẽ để cho Kiếm Nam biết dã tâm của người này, gặp kình địch như vậy, mà chỉ có binh mã Lũng Hữu tới ngăn cản là điều không thể, cho nên binh mã Kiếm Nam sẽ do hắn điều tiết và khống chế.

Hạng Vân thở ra một hơi dài, rồi hít vào thật sâu không khí mùa đông trong lành tươi mát.

Khi thiên hạ vững vàng, Lý Tam lão gia có thể tọa trấn ở Kiếm Nam đạo, Lý Mẫn, Lâm Nhân mấy phó nô kia có thể mượn đó để cầm quyền, nhưng thiên hạ đại loạn, không phải điều gì cũng do họ định đoạt đâu.

"Đô đốc." Có thân binh nhanh chóng chạy đến. "Phía trước có tặc binh tác loạn."

Hạng Vân nhíu mày. "Nơi này của chúng ta có tặc binh ư?"

Thân binh nói: "Là đào binh của Sóc Phương đến chiếm núi làm vua, nhìn thấy chúng ta còn định cướp bóc, đã bị diệt sạch rồi."

Trước mặt đại quân loại tán binh, đạo chích này không có gì đáng sợ. Hạng vân không thèm để ý, tiếp tục giục ngựa cất bước, rất nhanh hắn nhìn thấy cảnh tượng chiến đấu đã qua. Binh khí, thi thể rơi rụng đầy đất, thấy Hạng Vân tới gần, nhóm binh mã nhanh chóng dọn dẹp, kéo thi thể sang ven đường.

Hạng Vân quét mắt thấy những kẻ này đều không mặc binh phục, hiển nhiên là vào rừng làm cướp. Hắn thu tầm mắt lại giục ngựa, ngay lúc này trong khoảng khắc, khóe mắt hắn chớp lóe một tia sáng, ánh sáng này đến từ đám thi thể chồng chất ven đường.

Không tốt!

Hạng Vân đột nhiên lật người, mặc kệ chiến mã vừa mới gia tốc, thân thể ngã xuống từ trên lưng ngựa.

Mũi tên ngắn sượt qua thân ngựa, đâm thẳng vào đầu ngựa.

Con ngựa hí vang một tiếng, cất cao hai vó, Hạng Vân ngã xuống ôm lấy đầu cuộn tròn lại, vó ngựa hung hãn bước qua người.

"Có thích khách!"

"Bảo vệ đô đốc!"

Tiếng la vang lên bốn phía, bước chân cũng ùa tới, ánh đao bóng kiếm va chạm vào nhau.

Đúng vậy, thích khách. Đất trời như quay cuồng, Hạng Vân ù tai nhức óc nghĩ, hắn nghĩ đến hết thảy mọi việc nhưng đã quên mất Lý Phụng An chết như thế nào.

- ----------------------------

Đọc truyện chữ Full