Mệnh lệnh của ca ca đã được ban xuống, các huyện úy ở các nơi chỉ tùy tiện nói rằng bọn họ không tìm thấy thổ phỉ là có thể khiến ca ca ta không thể nói gì.
Đến lúc đó chẳng những không quét sạch được thổ phỉ, mà ngược lại còn cho phủ binh khắp nơi có cái cớ bắt người dân cung cấp quân lương, đối với dân chúng mà nói, vậy chẳng phải càng làm cho sự việc thêm tồi tệ sao?
Vì vậy, ta muốn nhờ ngài phái tiêu cục Trấn Viễn ra tay diệt trừ thổ phỉ!”
“Mộ Lam, cô cũng không phải không biết tình hình của tiêu cục Trấn Viễn?”
Advertisement
Kim Phi cười khổ nói: “Đừng nói bây giờ có rất nhiều nhân viên hộ tống có nhiệm vụ, cho dù toàn bộ nhân viên hộ tống tập hợp lại cho cô, cũng chỉ có mấy trăm người, cô cho rằng chỉ mấy trăm người thì có thể làm được gì cho Tây xuyên rộng lớn?”
“Đương nhiên ta biết những gì ngài nói”.
Khánh Mộ Lam nói: “Ta đã nói với ca ca ta rồi, tiêu cục Trấn Viễn không cần phái người, ca ca ta sẽ phái hai đội quân từ Đại Tán Quan và Ba Châu tới”.
Advertisement
“Ý của cô là không cần người của tiêu cục Trấn Viễn, chẳng qua là muốn mượn danh tiếng của tiêu cục Trấn Viễn thôi sao?”
Kim Phi hiểu ý của Khánh Mộ Lam, nhưng y không hiểu tại sao Khánh Mộ Lam và ca ca cô ấy lại làm như vậy.
“Đúng vậy”, Khánh Mộ Lam gật đầu.
“Tại sao?” Kim Phi hỏi: “Nếu châu mục đại nhân muốn trấn áp thổ phỉ, cũng có quân đội, cứ thế ra tay không phải là được rồi sao? Tại sao phải lòng vòng như vậy?”
“Còn không phải sợ trong triều có người đàm tiếu nói ca ca ta thu mua lòng người sao, sẽ bị Bệ hạ nghi ngờ”.
Khánh Mộ Lam bất lực nói.
“Chẳng lẽ ta không sợ Bệ hạ nghi ngờ sao?”
Kim Phi tức giận nói.
Nói nửa ngày, hóa là vì điều này.
“Thứ nhất là ngài không vào triều làm quan, thứ hai ngài không có đất phong hay quân đội, Bệ hạ sẽ không nghi ngờ”.
“Cô cũng không phải Bệ hạ, sao biết ngài ấy sẽ không chứ?”
Kim Phi không dễ mắc lừa: “Mộ Lam, ta đã nhìn lầm cô rồi, uổng công ta trước kia còn coi cô là bạn, nhưng cô lại âm mưu muốn để ta chịu oan!”
“Sao ngài có thể nói ta như vậy?”
Khánh Mộ Lam giậm chân nói: “Ngài nghe ta nói hết đã!”
“Cô tiếp tục đi”.
Kim Phi ra hiệu Khánh Mộ Lam nói tiếp.
“Tiên sinh, ca ca ta nói, sẽ không để ngài làm điều đó không công”.
Khánh Mộ Lam nói tiếp: “Không phải ngài đang tìm kiếm các loại mỏ khoáng sản sao? Chỉ cần ngài đồng ý giúp đỡ, nếu sau này ngài tìm được mỏ khoáng sản nào, chỉ cần ở địa bàn Tây Xuyên, ca ca ta có thể làm chủ bán cho ngài, hơn nữa còn có thể cho phép ngài làm muối và bán muối ở địa bàn Quảng Nguyên!”
"Thật ư?"