Thế nên ngày hôm đó đã có một quận trưởng và ba huyện lệnh bày tỏ sự phản đối.
Hậu quả của họ là có thể tưởng tượng được, cùng ngày Kim Phi nhận được tin tức, đầu của họ đã bị đội hộ tống ở đó lấy xuống treo lên cửa thành.
Khi các quận trưởng và huyện lệnh ở những nơi khác vừa nhìn thấy tình hình này, đều đã trở nên ngoan ngoãn giao
quyền chỉ huy binh phủ ra!
Tiếp đó, đã bắt đầu một cuộc cải cách binh phủ ở các khu vực khác nhau của Xuyên Thục.
Những người không chịu được huấn luyện, đào thải! Ai không phục mệnh, đào thải!
Những kẻ bắt nạt dân thường và tiểu thương, đào thải!
Kim Phi biết trước đó Đại Khang đã đến lúc 'hấp hối, phải có liều thuốc nặng đô mới có cơ hội khỏi bệnh.
Thế là y quyết định dùng đao sắc chém đứt sự hỗn loạn.
Nhát đao đầu tiên giáng xuống các binh phủ ở khắp Xuyên Thục.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, hơn một nửa số binh phủ ở khắp các nơi đều đã bị đào thải.
Đương nhiên là có người không phục, nhưng không phục thì đã bị nhân viên hộ tống ném thẳng ra ngoài.
Kẻ nào dám chống cự bạo lực hoặc lén lút giở trò sẽ bị giết ngay tại chỗ!
Còn có hai huyện lệnh và đô úy khác đã âm thầm xúi giục binh lính đình công gây rối nhưng cũng đã bị trấn áp.
Huyện lệnh và đô úy đứng sau sai khiến cũng đã bị giết.
Đương nhiên, ngoại trừ trấn áp, Kim Phi còn có sự bảo đảm cho nhóm binh lính.
Tất cả những binh phủ vượt qua quá trình huấn luyện và tuyển chọn đều được hưởng một nửa tiền công của nhân viên hộ tống.
Ba tháng một lần, tiêu cục sẽ tiến hành một cuộc đánh giá mới, những người vượt qua cuộc đánh giá ba lần liên tiếp sẽ được đãi ngộ như những nhân viên hộ tống.
Có binh phủ nào ở Xuyên Thục mà không biết đãi ngộ của tiêu cục Trấn Viễn tốt đến mức nào? Ai mà không biết tiêu cục Trấn Viễn chưa bao giờ nợ tiền công chứ?
Chỉ là trước đây tiêu cục không nhận bọn họ nên dù có ao ước đến mấy cũng đành chịu thôi.
Bất cứ lúc nào, lợi ích luôn là cách tốt nhất để chiếm được cảm tình của mọi người, không có ngoại lệ.
Suy cho cùng thì ai cũng phải sống.
Thực ra phần lớn binh phủ đều xuất thân nghèo khó, tiền công đều bị các cấp trên cắt xén, nếu không ức hiếp dân thường thì ngay cả gia đình họ cũng khó có thể nuôi sống được.
Bây giờ tiêu cục Trấn Viễn đã đưa ra đủ đảm bảo cho họ, nhiều binh phủ vốn phản đối tiêu cục Trấn Viễn đã nhanh chóng từ ghét trở thành thương, thành người hâm mộ trung thành của tiêu cục Trấn Viễn!
Nhờ sự kết hợp song song giữa lợi ích và nắm đấm, tiêu cục Trấn Viễn đã nhanh chóng nắm quyền kiểm soát binh phủ ở nhiều nơi.
Tuy nhiên, tác phong của binh phủ trước đây quá tệ, Kim Phi không dám để họ ra canh giữ cửa thành hay ra trận tác chiến, mà chia nhỏ và tổ chức lại binh phủ ở nhiều nơi theo mô hình của đồn công an ở kiếp trước, phá vỡ cách sắp xếp binh phủ trước đây, mỗi tiểu đội sẽ chịu trách nhiệm trị an của một khu vực, còn nhân viên hộ tống ở đó chịu trách nhiệm giám sát, còn đội Chung Minh chịu trách nhiệm âm thầm giám sát.
Ba tháng một lần sẽ tiến hành đánh giá, trong đó quan trọng nhất là bảng khảo sát của người dân trong khu vực.
Nếu người dân địa phương tố cáo binh phủ có hành động đàn áp thì một khi xác nhận được sẽ bị phải bị trừng phạt.
Hiệu quả của biện pháp này rất tốt, để được đãi ngộ như các nhân viên hộ tống, các binh phủ đã làm việc chăm chỉ, nên trong thời gian ngắn trị an của toàn bộ Xuyên Thục đã được cải thiện rất nhiều.
Sau khi Kim Phi trở về, y đã đưa ra tối hậu thư cho các phiên vương ở nhiều nơi, yêu cầu họ trong vòng hai tháng phải đến Kim Xuyên chịu đòn nhận tội.
Lúc này, chỉ còn lại ba ngày cuối cùng trong thời hạn hai tháng, nhưng ngoại trừ Tấn Vương ra thì không có một phiên vương nào đến đây.
Kim Phi tưởng rằng sau khi Tấn Vương trở về sẽ công bố tin tức Cửu công chúa muốn lên ngôi, nhưng cuối cùng Tấn Vương đã không làm như vậy.
Cho đến nay, Tấn Vương vẫn chưa công bố chuyện này ra ngoài.
Kim Phi không biết ông ta tính thế nào và cũng không quan tâm.
Vào ngày đầu tiên sau khi thời hạn hai tháng trôi qua, Kim Phi đã tổ chức lễ đăng cơ cho Cửu công chúa ở làng Tây Hà.
Buổi lễ diễn ra vô cùng đơn giản nhưng sau này các nhà sử học lại gọi ngày này là “Ngày trọng đại nhất trong lịch sử”.
Bởi vì ngày này, là ngày mở ra triều đại thịnh vượng nhất trong lịch sử Trung Nguyên.