Sau khi xử lý vết thương xong, Đường Phi cũng không quan tâm đến xác của hai tên tử sĩ nữa, mặc áo vào rồi tiếp tục chạy trong tuyết.
Sau hai ngày lặn lội trong tuyết thì cuối cùng cũng đến bên ngoài kênh Hoàng Đồng.
Thêm một thời gian vượt qua sự phong tỏa của lính trinh sát ở đất Tần, sáng ngày mùng ba tết, cuối cùng Đường Phi cũng đến địa bàn của Xuyên Thục, gặp một đội nhân viên hộ tống đang tuần tra.
Đường Phi là một trong số ít người còn sống có chiến công lừng lẫy, rất nổi tiếng ở tiêu cục Trấn Viễn, đội trưởng nhân viên hộ tống đang tuần tra vừa nhìn đã nhận ra anh ta.
“Đường đại trưởng, ngài bị sao vậy?”
Đội trưởng nhân viên nhân chóng bước đến đỡ Đường Phi.
Chạy trong tuyết lớn cùng với vết thương mấy ngày mấy đêm, lúc này Đường Phi cũng đã sức cùng lực tận, sắc mặt rất xấu.
“Tiên sinh đâu?” Đường Phi kéo cánh tay của đội trưởng nhân viên hộ tống rồi nói: “Nhanh đưa ta đến gặp tiên sinh!”
Đội trưởng nhân viên hộ tống thấy Đường Phi sốt ruột như vậy thì bảo phó đội trưởng đưa những người khác tiếp tục đi tuần tra, còn bản thân thì đỡ Đường Phi đi tìm Kim Phi.
Lúc này Kim Phi đang ăn sáng cùng với Trương Lương và mấy người khác ở phòng chỉ huy, nghe nói Đường Phi đến, đã vội nhìn ra cửa.
Thấy một mình Đường Phi đến, còn được người khác đỡ, Kim Phi không khỏi căng thẳng.
Trương Lương cau mày hỏi: “Đường Phi, sao lại đến đây một mình, khinh khí cầu đâu?”
“Bọn ta trúng mai phục của tử sĩ, khinh khí cầu đã bị cháy hết rồi!”
Đường Phi quỳ xuống dưới đất với tiếng bịch, vẻ mặt áy náy trả lời.
Lúc vừa mới đến, anh ta đã nghe đội trưởng nhân viên hộ tống nói chuyện xảy ra gần đây, mới biết tình hình ở kênh Hoàng Đồng còn nguy cấp hơn anh ta đoán, càng cần khinh khí cầu hơn.
Nhưng bọn họ lại làm mất khinh khí cầu rồi.
Điều này khiến Đường Phi càng áy náy.
Bây giờ kênh Hoàng Đồng chỉ trông cậy vào khinh khí cầu để cứu giúp, đợi lâu như vậy rồi, nhưng lại nhận được
kết quả này.
Đừng nói những người khác, trong lòng Kim Phi cũng không khỏi dâng lên một tia tuyệt vọng!
Nhưng Kim Phi lập tức đè cảm xúc tiêu cực này xuống, ra hiệu kéo Đường Phi đứng dậy, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Đường Phi kể lại chuyện xảy ra trong khe núi một lân nữa.
Trong phòng chỉ huy đột nhiên lại rơi vào im lặng.
Mấy ngày nay, quân chinh chiến phía Nam Đảng Hạng vẫn luôn xây dựng tường thành.
Hơn nữa quân Đảng Hạng đã thay đổi chiến lược, không tăng chiều dài mà tiếp tục tăng chiều rộng và chiều cao.
Hơn mười nghìn người cùng làm, tốc độ xây tường rất nhanh, mỗi ngày một cao thêm.
Chiều cao của tường đá tăng, những cung nỏ hạng nặng bố trí trước kia rất khó bắn trúng, Thiết Chùy phải vào lại núi để bố trí lại cung nỏ hạng nặng.