Đoàn người đi bộ hơn một giờ mới đi đến thị trấn Ngư Khê.
Còn chưa vào trấn đã thấy Trịnh Trì Viễn mang theo thủy quân chạy băng băng đến.
Rất nhiều thủy quân chỉ mặc một chiếc quần đùi, vừa nhìn là biết bọn họ vừa mới xuống thuyền.
Nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa, Trịnh Trì Viễn vội vàng nhảy xuống ngựa chiến, quỳ một gối xuống trước mặt Kim Phi và nói: "Vi thần cứu giá chậm trễ, xin bệ hạ thứ tội!”
Kế hoạch của Cửu công chúa đến Kim Phi còn chưa nói càng không nói với những người khác.
Nhưng một nhân viên do Đường Tiểu Bắc cử đi hỏi thăm tình hình của những người tị nạn đã nhìn thấy cuộc giao tranh đã lập tức cưỡi ngựa quay lại thông báo cho Đường Tiểu Bắc.
Sau khi Đường Tiểu Bắc biết tin thì ngay lập tức đi tìm Kim Phi nhưng lại không thấy Kim Phi đâu.
Sau khi hỏi thăm xung quanh, Đường Tiểu Bắc mới biết Kim Phi và Cửu công chúa đã rời đi băng một chiếc phi thuyền.
Điều đáng sợ là nhân viên hộ tống ở sân bay nói rằng phi thuyền của Kim Phi và Cửu công chúa đều đang đi về phía Tây.
Đường Tiểu Bắc nghe vậy sợ hãi, lập tức đi tìm Đại Cường, muốn Đại Cường đi cứu viện cho Kim Phi, kết quả lại phát hiện Đại Cường không có ở doanh trại nhân viên hộ tống.
Cô ấy còn cách nào khác đành phải nhờ Quan Hạ Nhi thông báo cho Tả Phi Phi và Hồng Đào Bình, còn cô ấy thì lập
tức đến bến tàu tìm Trịnh Trì Viễn.
Trịnh Trì Viễn nhận được tin tức thì cũng hoảng sợ một phen, lập tức đi đánh trống
Rất nhiều thủy quân đang bận làm việc hoặc nghỉ ngơi trên tàu, khi nghe thấy tiếng trống bèn vội vã chạy vào bờ.
Không đủ thuyền phà để dùng nên rất nhiều thủy quân đã nhảy thẳng từ thuyền xuống bơi vào bờ.
Sau khi tập hợp tất cả binh lính có thể, Trịnh Trì Viễn lập tức mang theo bọn họ xuất phát.
Kết quả là vừa rời khỏi trấn thì gặp Kim Phi vừa trở về.
“Đứng lên đi”, Cửu công chúa hơi giơ tay lên: “Việc này là nhiệm vụ bí mật, không liên quan gì đến thủy quân!”
“Cảm tạ bệ hại” Trịnh Trì Viễn nghe thấy thế mới dám đứng dậy. Tảng đá trong lòng anh ta rốt cục cũng rơi xuống.
Mặc dù Cửu công chúa không khen ngợi anh ta, nhưng Trịnh Trì Viễn cũng hiểu được ý tứ của Cửu công chúa.
Việc này không liên quan gì đến thủy quân nhưng ngay khi nhận được tin anh ta đã lập tức huy động nhân lực đi cứu giá, có thể gọi là trung thành.
Nhất định Cửu công chúa rất hài lòng với việc anh ta làm, nếu không cô ấy cũng sẽ không giải thích nửa câu sau.
Trịnh Trì Viễn vẫn luôn phụ trách thủy quân, mặc dù ở xa hoàng đế, sống một cuộc sống nhàn nhã, nhưng cũng ở xa triều đình, không có cơ hội tiếp cận cốt lõi chính trị, luôn có khả năng bị thay thế bởi tay chân của hoàng đế bất cứ lúc nào.
Qua lần tiếp xúc này, Trịnh Trì Viễn và mối quan hệ của Kim Phi đã trở nên rất thân thiết, nếu có thể để lại ấn tượng. tốt cho Cửu công chúa thì con đường làm quan của anh ta cơ bản sẽ ổn định.
Trịnh Trì Viễn lại thăm hỏi Kim Phi một lần nữa rồi hài lòng mang theo thủy quân rời đi.
Ngay khi Trịnh Trì Viễn rời đi thì Quan Hạ Nhi, Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi lại đến.
Họ cũng mang theo đội cận vệ của bản thân cùng với hộ vệ của thương hội và sân phơi.
Thấy Kim Phi và Cửu công chúa đều không sao, ba người đều thở phào nhẹ nhõm.
Quan Hạ Nhi vốn luôn dịu dàng lúc này tức giận, cô đi lên đấm vào ngực Kim Phi hai cái, hai mắt cũng ửng đỏ: “Đương gia, không phải chàng đã hứa với ta sẽ không bao giờ mạo hiểm nữa sao? Vì sao lại làm như thế?”
“Ta có mạo hiểm đâu, không phải ta đã bình an trở về rồi hay sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!