Thật ra loại chuyện này ở kiếp trước rất hay gặp sau khi đánh thổ hào chia ruộng đất.
Lúc ấy có rất nhiều địa chủ bị xét xử, ruộng đất bị chính quyền tịch thu chia cho người dân, cuộc sống nhung lụa của con cái địa chủ lập tức biến mất, bọn họ không hận sao?
Đương nhiên là hận, nhưng bọn họ có dám gây chuyện không?
Không cần chính phủ giao phó, người dân địa phương sẽ nhắm vào bọn họ.
Nếu bọn họ nén hận trong lòng, sống cho qua ngày là xong rồi, nếu không phục, gây chuyện thì tương đương với việc tự tìm đường chết.
Nếu không dám gây chuyện thì qua mấy chục năm nữa, trải qua hai ba đời người, lửa hận trên cũng hoàn toàn quên mất.
Địa chủ bình thường như vậy thì những hào thân sĩ tốt kia cũng thế thôi.
Ví dụ như Cổ Bảo Ngọc trong “Hồng lâu mộng”, trước khi Cổ phủ sa sút, cuộc sống rất tràn ngập trong nhung lụa, ngày nào cũng ăn uống vui đùa, nha hoàn và sai vặt trong phủ đều chiều theo hản, không dám cãi lại một câu nào.
Sau khi Cổ phủ sa sút, hẳn chính là một con chó bị bỏ rơi, trơ mắt nhìn chị em gái mình trở thành đồ chơi trang trí, nhưng không thể làm gì.
Kim Phi tin rằng, chỉ cần y còn sống, mấy chục năm sau này, y nhất định có thể đưa Đại Khang tới xã hội công nghiệp, đến lúc đó thông tin liên lạc và giao thông sẽ ngày càng thuận lợi, sự khống chế của triều đình với địa phương cũng sẽ ngày càng mạnh.
Nhưng điều khiến Kim Phi tự tin là y tin răng mấy chục. năm sau, y nhất định có thể khiến dân chúng Đại Khang sống một cuộc sống tốt hơn.
Cuộc sống của dân chúng tốt lên rồi, đời sau của những hào tộc còn muốn gây chuyện, dân chúng cũng không buông tha cho bọn họ.
Thế nên Kim Phi hoàn toàn không sợ người đời sau của hào tộc gây chuyện.
Điều y sợ chính là người chấp pháp không tuân theo pháp, lạm dụng chức quyền.
Y sợ người làm quan quên mất cội nguồn, cách xa quần chúng, trở nên kiêu ngạo.
Y sợ mấy chục năm sau, các giai cấp sẽ lại được củng cố, dân chúng nghèo hoàn toàn không có không gian leo cao, trở nên tuyệt vọng, từ đó sống một cuộc đời tiêu cực.
Đối với Kim Phi mà nói, một tham quan kiêu ngạo làm tổn thương dân chúng, uy hiếp chính quyền còn đáng hận hơn đời sau của hào tộc triều đình.
Vì đời sau hào tộc trả thù triều đình là sự uy hiếp từ bên ngoài, trấn áp là được.
Còn tham quan thì tới nay vẫn luôn là sự uy hiếp trong nội bộ.
Từ xưa tới nay, trong tất cả các tổ chức, nội bộ mục nát lúc nào cũng đáng sợ hơn so với sự uy hiếp từ bên ngoài.
Nếu nội bộ đoàn kết, kẻ định có mạnh mẽ tới cỡ nào cũng. không đáng sợ.
Nhưng một khi trong nội bộ tổ chức đã có dấu hiệu mục. nát, bề ngoài trông mạnh tới đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là hình thức, không thể chịu nổi một cú đánh.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!