Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Lúc đó em nói Ninh Ninh còn quá nhỏ, kết hôn sớm không tốt, vậy cứ để con bé xuống nông thôn hai năm, chờ thời điểm thích hợp thì về kết hôn với Thành Quân...!Chao ôi, lần này kể ra trùng hợp thật, Thành Quân phải xuống nông thôn giải quyết công việc, hay là để nó đưa Ninh Ninh đi.”
Trình Tố Nhã cười gượng, “Giải quyết công việc quan trọng hơn, với cả Ninh Ninh đi theo nhóm đông, kể cả Thành Quân ở đây, cũng không thể để nó đưa đi.”
Trò chuyện như vậy một lúc, dì Lưu muốn nói lại thôi.
Trình Tố Nhã hỏi: “Mẫn Phân, chị có gì muốn nói phải không?”
Mặt dì Lưu hơi xấu hổ, do dự một lát mới lên tiếng: “Có liên quan đến công việc của Ninh Ninh.
Bà cụ nhà chị nói Ninh Ninh xuống nông thôn, công việc của con bé phải giao lại cho người khác.
Ý bà cụ là có thể tạm thời giao công việc của Ninh Ninh cho Hiểu Như không, như thế Hiểu Như không phải xuống nông thôn, hai năm nữa Ninh Ninh về, Hiểu Như ở trong thành phố đã ổn định, đến lúc đó con bé sẽ bàn giao lại công việc cho Ninh Ninh.”
Sắc mặt Trình Tố Nhã thay đổi.
Hiểu Như mà dì Lưu nhắc tới là em họ của Kỷ Thành Quân, lớn lên cùng Trình Ninh nhưng nhỏ hơn một tuổi, tháng sáu mới tốt nghiệp cấp 3, đến lúc đó nếu không có việc cũng sẽ phải xuống nông thôn.
Dì Lưu vội nói: “Tố Nhã, chị cũng biết bà cụ không đáng tin, việc đã đến tay muốn trả lại không phải chuyện dễ dàng gì, có điều...”
Bà ta chân thành nói, “Em cũng biết tình cảm của Thành Quân đối với Ninh Ninh như thế nào rồi đấy.
Dù có ra sao, phía nhà chị bên này sẽ không bao giờ thay đổi.
Còn chuyện công việc kia, chị chỉ chuyển lời, em với Ninh Ninh có yêu cầu gì thì cứ đưa ra, chị ở giữa cố gắng dàn xếp.”
Trình Tố Nhã nhếch môi không lên tiếng.
Căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Dì Lưu ngại thay mẹ chồng, bà ta hiểu rõ mẹ chồng của mình, nếu bà cụ nói sau này giao lại công việc cho Trình Ninh, chắc chắn là sẽ phân vân có nên trả lại hay không.
Bà ấy hơi đắn đo, vừa định lên tiếng, Trình Ninh – người nãy giờ đang im lặng nghe họ nói chuyện chợt lên tiếng.
Cô phủi bàn tay vừa bị dì Lưu nắm, cười nói: “Dì Lưu, cảm ơn ý tốt của dì.
Có điều công việc là của anh ba, trước đó anh ấy chỉ tạm thời giao cho cháu, chuyện phía sau phải đợi anh ấy sắp xếp.
Còn chuyện kết hôn, cháu không hề có ý định kết hôn với anh Thành Quân.
Hơn nữa, cháu với anh ấy không biết rõ về nhau.
Với cả…”
Cô nghiêm túc nhìn dì Lưu: “Lần trước dì Lưu và cô cháu đề cập đến chuyện kết hôn, trước đó cháu mơ thấy bà nội, bà nói với cháu sau này anh Thành Quân sẽ kết hôn với một cô gái có thể giúp ích cho tiền đồ của anh ấy và chú Kỷ.
Vậy nên sau này dì đừng tùy tiện nhắc tới chuyện cho cháu kết hôn với anh Thành Quân, chuyện này sẽ làm cháu bị mang tiếng xấu.”
Dì Lưu nhìn Trinh Ninh như bị sét đánh.