“Cách gì vậy, Lâm ái khanh mau nói đi!” Nữ đế hỏi.
“Trước khi nói về chuyện này, thần muốn hỏi bệ hạ…” Lâm Bắc Phàm chắp tay mỉm cười: “Bệ hạ có hứng thú với nước Đa La hay không?”
Trái tỉm nữ đế đập thình thịch, vội hỏi: “Lâm ái khanh, ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Vậy chúng ta đổi một cách hỏi khác nhé!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bệ hạ có hứng thú với việc mở rộng bờ cõi, đưa Đa La vào bản đồ thống trị của Đại Võ chúng ta hay không?”
Cả sảnh đường ồ lên!
Ai nấy cũng đêu sửng sốt nhìn về phía Lâm Bắc Phàm!
Nữ đế nghe vậy trong lòng chợt xao động!
Mở rộng bờ cõi!
Mở rộng bản đồ thống trị của nàng!
Đã là người làm hoàng đế, có ai lại không muốn mở rộng lãnh thổ cơ chứ?
Có aỉ lại không muốn mở rộng bản đồ thống trị của mình?
Có ai lại không muốn ghi thêm thành tựu lớn lao trong quãng đời làm hoàng đế của mình?
Đối với một vị hoàng đế mà nói, chẳng có thành tựu nào vĩ đại hơn là mở rộng bờ cõi!
Tất nhiên nữ đế cũng không hề ngoại lệ!
“Ái khanh, ngươi nói như vậy là có ý gì? Ý ngươi là ngươi có cách có thể giúp trẫm chiếm được Đa La sao?” Nữ đế kích động hỏi.
“Đúng vậy? Vi thần đã dám nói ra thì tất nhiên là có cách!” Lâm Bắc Phàm cười đắc ý, nói: “Nếu làm khéo léo thì có thể không đánh mà thắng, chiếm được Đa La!”
Tất cả mọi người lại ồ lên tiếp!
Có thể chiếm được nước Đa La là đã giỏi lắm rồi!
Lại còn không đánh mà thắng nữa sao?
“Chắc chắn không làm nổi đâu!”1
“Mặc dù Đa La chỉ là một nước nhỏ giáp biên giới, nhưng người dân nước họ lại dũng cảm! Muốn chiếm được Đa La hẳn phải phái đi đại quân hàng triệu người mới có cơ hội! Không đánh mà thắng tuyệt đối không có khả năng làm được!”
“Không thể nào! Từ trước tới nay bản quan chưa từng thấy chuyện nào hoang đường đến thế này!”
“Lâm tỉ nghiệp, mong ngươi cẩn thận lời nói và hành động của mình!”
Nữ đế quát: “Trật tự hết cho trẫm! Nghe xem Lâm ái khanh nói thế nào!”
“Bệ hạ, muốn chiếm được Đa La chỉ cần làm tốt ba việc là được!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Ba việc gì?” Nữ đế truy hỏi.
“Việc đầu tiên, đánh bại về vũ lực!”
“Muốn chỉnh phục một quốc gia đều phải bắt đầu từ quân đội hùng mạnh trước!”
“Phải có quân đội hùng mạnh mới có thể khiến nước họ khiếp sợ, khiến nước họ không dám chiến! Cũng giống như trước đây, Đa La bị nước ta đánh bại nên bọn họ mới tới đây dâng thư đầu hàng! Trong thời gian tới, bọn họ sẽ không dám tái chiến và cũng không có cách nào tái chiến!”
“Điều này cũng cung cấp điều kiện vô cùng cần thiết cho hành động tỉếp sau đây của chúng ta!”
Nữ Đế gật đầu: “Nói tiếp đi! Việc thứ hai thì sao?”
“Việc thứ hai là kiểm soát kỉnh tế!”
Lâm Bắc Phàm tự tin nói: “So với Đa La, nước ta đất rộng của nhiều, sản vật phong phú, nhân dân yên vui, cả sản xuất và buôn bán đều rất phát đạt, có ưu thế lớn về kình tế! Người dân Đa La không ngưỡng mộ với nước ta mới là lạ! Nhưng do chiến tranh kéo dài, hai bên không qua lại mật thiết nên càng khỏi phải nói đến chuyện giao lưu buôn bán!”
“Nếu chúng ta nhân cơ hội này, mở cửa bến cảng đề giao lưu buôn bán, ủng hộ hai nước trao đổi hàng hóa, bổ sung cho nhau thì lợi ích thu được khó mà nói hết!”
“Nước ta không chỉ nhờ đó mà kiếm được nhiều tiền, mà cuộc sống của nhân dân Đa La cũng sẽ được cải thiện hơn nhiều!”
“Bọn họ sử dụng đồ sứ của Đại Võ chúng ta, mặc tơ lụa của Đại Võ chúng ta, uống trà của Đại Võ chúng ta, ăn lương thực của Đại Võ chúng ta… mọi mặt cuộc sống dều gắn liền với Đại Võ chúng ta!”
“Khi ây, nếu chiến tranh nổ ra chắc chắn người dân sẽ phản đối! Từ cuộc sống nghèo túng bước lên cuộc sống sung túc thì dễ, nhưng
đã được sung túc mà phải trở về nghèo túng thì khó lắm! Đã được hưởng thụ những thứ tốt đẹp, sao bọn họ có thể dê dàng cam tâm buông tay cơ chứ?”
“Bọn họ sợ sẽ đánh mất tất cả nên tất nhiên không muốn chiến tranh với chúng ta! Chiến tranh mà nổ ra, tất nhiên sẽ cuốn theo tất cả những gì bọn họ đang có, đây là điều mà bọn họ không thể chấp nhận nổi!” Lâm Bắc Phàm cười đắc ý, nói.
Nữ đế gật đầu: “Nói rất có lý, tiếp tục đi!”
“Mặt khác, thông qua việc buôn bán qua lại, chúng ta còn có thể nhân cơ hội kiểm soát việc buôn bán các loại hàng hóa quan trọng của Đa La, khống chế lương thực, muối, dầu… của Đa La. Một khi xảy ra chiến tranh, chúng ta lập tức chặt đứt tuyến cung cấp lương thảo của bọn họ, trận chiến này Đa La tất sẽ bại!”
Ánh mắt của nữ đế sáng bừng lên: “Ý kiến này không tồi!”
“Còn việc cuối cùng, là thuần hóa về mặt tư tưởng!”
Lâm Bắc Phàm cười nói: “Người dân Đa La dũng mãnh nhưng thiếu giáo hóa, chẳng khác nào một tờ giấy trắng! Chúng ta có thể phái một số lượng lớn người đọc sách và thầy giáo đến
Đa La để giáo hóa người dân, ca tụng đức hạnh của bệ hạ, khen ngợi vẻ đẹp của Đại Võ! Lâu dần, tất nhiên người dân Đa La sẽ nảy sinh sự mong đợi đối với Đại Võ chúng ta, tôn kính bệ hạ, tự cho rằng minh cũng là con dân Đại Võ!”
“Không đánh mà vẫn có thể khiến quân đội phải khuất phục! Tới khi đó, mặc dù Đa La vẫn chưa sát nhập vào Đại Võ nhưng ngày ấy cũng chẳng còn xa đâu!”
Lâm Bắc Phàm kiến thức uyên bác: “Như vậy, chỉnh phục về vũ lực, khống chế kỉnh tế và thuần hóa tư tưởng! Ba việc này kết hợp, đồng thời thực hiện vậy nước Đa La hiển nhiên sẽ bị thu phục! Không cần đánh trận cũng chẳng tốn binh mã!”