Lúc này, nữ đế lớn tiếng quát: “Tước bỏ áo quan của Tôn Thiên Đạo, giáng làm dân thường, vĩnh viễn không cho hắn ta quay lại làm quan!”
“Bệ hạ tha mạng, vi thần biết lỗi rồi…” Tôn Thiên Đạo liên tục dập dầu.
“Giải xuống, trầm không muốn nhìn thấy hắn ta nữa!” Nữ đế phất tay.
Thế là Tôn Thiên Đạo bị lôi đi.
“Còn ngươi nữa, Lưu Hoa Nghiệp!” Nữ đế lớn tiếng nói: “Ngươi thân là tế tửu của Quốc Tử Giám vậy mà không chỉ đạo đức không đứng đắn, hãm hại cấp dưới mà còn chậm chạp lề mề, thật không đáng được trọng dụng! Nể tình những năm gần đây ngươi cũng vất vả làm việc, tìm được rất nhiều nhân tài cho triều đình nên ta tạm thời giữ lại chức vụ cho ngươi, phạt hai năm bổng lộc! Mong rằng ngươi nhớ kỹ lời dạy hôm nay, nếu dám tái phạm trẫm sẽ không nể mặt ngươi nữa đâu!”
“Tạ chủ long ân!” Lưu tế tửu quỳ lạy, thầm thớ phào nhẹ nhõm một hơi.
Thật lòng mà nói, nữ đế rất muốn thẳng tay cách chức Lưu Hoa Nghiệp, nhưng Quốc
Tử Giám không thể không có tế tửu dù chỉ một ngày.
Sau khi cách chức hẳn ta sẽ phải bố trí một người khác tới đảm nhiệm chức vụ tế tửu.
Văn võ quan lại cả triều ai nấy đều là tham quan, gian thần, người sau còn tham hơn cá người trước, kẻ này gian xâo hơn kẻ kia, phải bố trí ai nhận chức mới được đây?
Cho nên, chẳng bằng cứ đế Lưu Hoa Nghiệp tiếp tục đảm nhiệm vậy.
ít ra thì hắn ta vẫn còn chút lương tâm, không để Quốc Tử Giám nhiêm phải bầu không khí ô nhiêm của chốn quan trường.
“Cả các người nữa!”
Đôi mẳt phượng của nữ đế liếc nhìn hết thảy các quan trong triều, ánh mắt toát ra vẻ nghiêm khấc: “Hãm hại trung lương ngay trên triều đinh, vu oan cho đồng liêu! Nếu Lâm ái khanh không tự chứng minh sự trong sạch của bân thân thì chỉ sợ chức quan của hắn khó mà giữ nổi, danh tiếng cũng bị vấy bẩn rồi! Các ngươi nói xem, các ngươi đáng tội gì đây?”
“Chúng thần ngu muội, bị tiếu nhân che
mắt, mong bệ hạ trách phạt!” Các quan chắp tay cùng nói.
Bọn họ đều là tay lõi đời trong chốn quan trường, lập tức cúi đầu nhận lỗi.
Luật pháp không thể đinh tội cả đám người bọn họ cùng một lúc được, bệ hạ có thể làm gì được bọn họ?
Chắc chắn cuối cùng cũng sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, chẳng có ai bị định tội cả.
Nữ đế hừ một tiếng với vẻ bất mãn, nàng biết ý đồ của bọn họ là gì, nhưng nàng cũng đâu phải người đơn giản.
“Thôi được, nếu các người đã biết lỗi, cầu xin trầm trách phạt, vậy trầm sẽ phạt các người… xin lỗi Lâm ái khanh!”
Các quan lập tức lúng túng.
Bão bọn họ xin lỗi tên khốn kiếp Lâm Bắc Phàm này sao?
Bảo những viên đại quan như bọn họ xin lối một tên quan lục phẩm nhỏ bé nhãi nhép sao?
Chuyện này mà bị người ta truyền ra ngoài thì bọn họ biết giấu mặt mũi vào đâu cơ chứ?
Lâm Bắc Phàm cũng ngẩn người!
Bão các quan xin lồi hắn sao?
Chuyện này, chuyện này…
Thật sảng khoái quá!
Nữ đế thật tinh tế, yêu ngươi quá đi mất!
Nàng lặng lẽ dùng thân phận của mình, tiện tay yêu cầu các quan xin lỗi.
Thấy các quan có vẻ do dự, nữ đế bực bội bảo: “Sao trông các ngươi lại… không vui nhỉ? Trẫm chỉ bảo các người xin lỗi Lâm ái khanh thôi mà, chẳng lẽ chút chuyện nhỏ này mà các ngươi cũng không làm nổi sao? Hay là, các ngươi cảm thấy bản thân không sai! Các người muốn khi quân đấy phái không?”
Các quan hoàng hốt: “Chúng thần hoàn toàn không dám!”
“Nếu không dám vậy các ngươi còn không mau xin lồi đi, còn phải để trẫm nhắc các ngươi chắc?” Nữ đế quát.
“Chuyện này…”
Đúng lúc đó, Lâm Bắc Phàm tằng hắng một tiếng: “Các vị đại nhân, chúng ta thân là thần tử của bệ hạ, nên chia sẻ ưu phiền giúp bệ hạ, chứ không nên làm khó bệ hạ đâu! Bệ
hạ bảo chúng ta làm gì thì chúng ta làm cái đó, đây là bổn phận của những người làm thần tử như chúng ta! Bần quan đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, đang chờ các vị đấy, mau xin lỗi đi!”
Các quan cảm thấy cực kỳ uất ức!
Tất nhiên là ngươi không khó xử rồi vì người cần nói xin lỗi đâu phải là ngươi!
Người mất mặt cũng chẳng phải ngươi!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại ân cần nói: “Các vị đại nhân, giờ cũng chẳng còn sớm sủa gì nữa đâu, các vị nhanh một chút đi! Tùng người các vị nói hay là cùng nhau nói thế? Ta đều chấp nhận cá!”
Các quan âm thầm mắng chửi Lâm Bắc Phàm!
Ngươi chấp nhận được, nhưng bọn ta không chấp nhận nổi!
Tên khốn kiếp nhà ngươi!
Các quan quay tới quay lui nhìn nhau.
Cuối cùng, dưới sự dẫn đầu của mấy vị thượng thư, bọn họ cúi ngươi, nói với giọng điệu uất ức: “Xin lỗi Lâm ti nghiệp!”
“Ô!” Lâm Bắc Phàm nhắm hai mắt lại
cảm nhận.
Hắn câm thấy tiếng “xin lồi” này thật dễ nghe, thật êm tai, làm người ta mát lòng mát dạ quá, khiến cả người hắn sảng khoái từ trên đầu xuống tận dưới chân!
Thật là thoái mái!
Hắn không nhịn được mà báo: “Các vi đại nhân, vừa rồi ta không nghe rõ, các vị có thể nhắc lại một lần nữa được không?”
Các quan:
Nữ đế đang tỏ vẻ lạnh lùng suýt nữa thì bật cười.