Hổn chiến cả buổi tối, cuối cùng đám cao thủ áo đen kia không thu hoạch được gì và rút lui toàn bộ.
Một đêm nữa lại trôi qua, lại có thêm một đoàn cao thủ áo đen nữa tới. Lần này bọn chúng cũng không thu hoạch được gì, lại nhanh chóng rời đi.
Đêm thứ ba cũng vậy.
Trên thực tế, bọn họ không thể hành động thành công.
Bởi lẽ nữ đế đã chuẩn bị hai nghìn quân tinh anh ngày đêm canh giữ, mục đích là đê’ đề phòng có kẻ đến cứu thế tử.
Dù cường giá Hậu Thiên có mạnh cỡ nào đi chăng nữa thì cũng phải bó tay trước quân đội với trang bị chất lượng như vậy.
Một mình ngươi có thế đánh thắng mười mấy người, song ngươi có thể đấu được với hàng trăm, hàng nghìn người không?
Sức lực của con người là có hạn, chỉ cần ngươi sai sót một lần thôi là sẽ bi chiến thuật biển người nuốt trọn ngay.
Ngoài ra, nữ đế còn sắp xếp thêm hơn mười cường giả, trong đó có một vị cường giá Tiên Thiên.
Một thế lực mạnh như thế muốn tiêu diệt một môn phái lớn hãy còn dư sức.
Cộng thêm ưu thế thiên thời địa lợi, triều đình có thể phái binh chi viện bất cứ lúc nào, binh lực dồi dào, cho nên đám cao thủ kia chi đành bó tay chịu chết, ngược lại còn tổn thất không ít người.
Đã quá nhiều cường giả hi sinh khiến Ký Bắc vương không dám phái thêm người đi nữa.
Cuối cùng, hắn ta chỉ đành đến nhờ và Lâm Bắc Phàm.
“Vương gia đã phái võ lâm cao thủ đi cứu thế tử rồi!”
“Thế nhung triều đinh có rất nhiều cao thủ, binh mã cũng dồi dào, người của vương gia nhiều lần bó tay rút lui, tổn binh hao tướng, hiện giờ không thể tổn thất thêm được nữa! Thế nên vương gia cho mời Lâm công tử giúp vương gia nói vài câu với triều đinh, để triều đinh thả thế tử ra!”
“Sau khi xong việc vương gia ắt sẽ hậu
tạ! Lâm công tử, xin được nhờ cậy ngươi, mong ngươi hãy cứu thê’ tử!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiểu Soái chạy tới và nói một cách thành khẩn.
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ oai phong lầm liệt: “Được hai vị tin cậy, được vương gia tin tường! Cứu thế tử chính là trách nhiệm mà ta không thể chối từ! Dù vương gia không nói thì bản quan vẫn sẽ cố gắng hết mình!”
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái nghe vậy, trong lòng bèn được an ủi.
Ánh mắt của Mạc Như Sương rất dịu dàng: “Vất vả cho Lâm công tử rồi! Sau khi xong việc, ta nhất định sẽ nói tốt vài câu giúp ngươi trước mặt vương gia đê’ vương gia biết ngươi cố gắng thế nào!”
Quách Thiếu Soái đáp: “Ta cũng sẽ nói tốt về ngươi trước mặt vương gia!”
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa xua tay, đáp một cách khiêm tốn: “Nào có nào có, đây là việc ta nên làm mà!”
Sau đó hắn lại nói khéo và bắt đầu làm khó hai người kia: “Thế nhưng cứu thế tử là một việc vô cùng khó khăn, phải bỏ công sức
và phải trá một cái giá vô cùng lớn, thế nên ta hy vọng…”
“Hy vọng gì?” Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái đồng thanh hỏi.
“Ta hi vọng Vương gia có thể trả thù lao trước cho ta, được chứ? Ta không cần nhiều đâu, một trăm vạn lượng mà thôi!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái: “Đậu má!”
Bọn họ trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm.
Họ còn tưởng Lâm Bắc Phàm đã “cải tà quy chính”, ai ngờ hắn vẫn là một thiếu niên tham tiền như thế, chẳng thay đổi một chút nào cả!
Hẳn mờ miệng ra đã đòi một trăm vạn, lại còn bảo không nhiều…
Ngươi có biết chỗ tiền đó là bao nhiêu không hả?
Mạc Như Sương bực mình hỏi: “Lâm công tử, thế này mà ngươi còn kêu không nhiều? Rõ ràng ngươi đang đòi mạng người ta! Một trăm vạn tương đương với tiền chi tiêu một năm của cả mười vạn dân, vương gia lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Quách Thiếu Soái cũng lên tiếng: “Lâm
công tử, ngươi đúng là một tên tham lam, ta không thể nhịn được nữa rồi!”
Lâm Bắc Phàm thấy tủi thân vô cùng: “Các ngươi tưởng ta dễ dàng lắm à? Các ngươi có biết vì sao triều đình cứ lề mề mãi mà không chịu thả người không?”
“Tại sao?” Hai người kia đồng thanh nói.
“Đó là bởi vì văn võ bá quan trong triều và cá nữ đế đều nhìn thấu tâm tư của vương gia, mọi người đều cho rằng sớm muộn gì vương gia cũng sẽ khởi binh mưu phản, thế nên mới không đồng ý thả người! Mọi người muốn giữ thế tử ở lại kinh thành, dùng thế tử làm con tin đế uy hiếp vương gia, khiến vương gia phải dè chừng!”
“Hóa ra là như vậy!” Hai người kia kinh ngạc.
Lâm Bắc Phàm giơ một ngón tay lên: “Khi đó ta đã nói đỡ cho thế tử một câu! Nhưng ai ngờ kết quá lại…”
“Kết quá thế nào?” Hai người kia lại đồng thanh hỏi.
“Suýt chút nữa ta cũng bị lộ luôn!” Lâm Bắc Phàm nghĩ lại mà thấy sợ, bảo: “Lúc ấy quan lại khắp triều đều nhìn ta bằng ánh mắt
nghi ngờ, bọn họ nghi ngờ ta phản bội triều đinh, nghi ngờ ta dựa dẫm vào Ký Bắc vương! Đến cả nữ đê’ ngày thường ưu ái ta cũng nhìn ta bằng ánh mẳt dò xét!”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái thốt lên: “Đậu má! Khoa trương vậy ư?”
“Không hề khoa trương một chút nào!”
Lâm Bắc Phàm lớn tiêng chất vấn: “Các ngươi có biết ta đã xót xa thê’ nào không?”
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái lắc đầu: “Không biết!”
Lâm Bắc Phàm lại chất vấn: “Các ngươi có hiểu sự tủi thân trong đó không?”
Hai người kia lại lắc đầu: “Không hiếu!”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Các ngươi có hiểu những nguy hiểm mà ta phải chịu hay không?”
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái lắc đầu: “Không hiểu!”