“Bệ hạ, vi thần thật sự bị oan mà!” Công bộ thượng thư Vương Như Thủy òa khóc, hắn ta cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga.
Thấy Vương Như Thủy, kẻ luôn đối đầu với nàng bật khóc, trong lòng nữ đế sung sướng lắm.
Tất nhiên nàng biết hắn ta bị oan, bị một tên đểu cáng nào đó hãm hại, đổ cho hắn ta một nỗi oan vừa lớn vừa nặng nề.
Nhưng một cơ hội nổi giận hiếm có thế này làm sao nàng có thể bỏ qua được cơ chứ?
“Hừ! Chẳng có gì là oan hay không oan cả, nếu chuyện đã xảy ra rồi, ngươi cũng không chạy thoát khỏi tội thất trách đâu!”
Nữ đế nói trong cơn giận ngút trời: “Phạt ba năm bống lộc, giữ lại chức vụ đế tra xét! Nếu lần sau ngươi còn tái phạm lỗi này vậy khỏi cần dùng tới mũ ô sa trên đầu ngươi nữa, chắc chắn trầm sẽ cách chức ngươi!”
“Đa tạ ân huệ bao la của bệ hạ!” Vương Như Thủy thờ phào nhẹ nhõm.
Chí là phạt bổng lộc thôi mà, vẫn còn
chức quan thì không có vấn đề gì rồi, nhung có lẽ sau này hắn ta phải làm việc thận trọng hơn.
“Chuyện để lộ bí mật lần này đe dọa đến thể diện của đất nước, tuyệt đối không thể cho qua một cách dễ dàng, nhất định phái xử phạt thật nặng cho trầm!”
Nữ đế lớn giọng nói: “Điều tra cho trầm, tra hết từ trong ra ngoài Công bộ một lượt, tuyệt đối không được bỏ sót bất cứ kẻ nào! Nếu phát hiện có vấn đề, lập tức bắt về đây, xử phạt thật nặng!1′
Đột nhiên Lâm Bắc Phàm đứng ra: “Bệ hạ!”
“Lâm ái khanh, ngươi có chuyện gì muốn nói sao?”
“Bệ hạ, xin bệ hạ hãy giao việc này cho vi thần!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ đau khổ: “Vi thần rất đau đớn và rất tức giận khi trông thấy khí cầu lớn mà mình vất vả nghiên cứu ra bị bọn họ tiết lộ ra bên ngoài như thế! Vì vậy, nhất đinh thần phải bẳt được thủ phạm đứng sau chuyện này khiến hắn ta phái chịu sự trừng phạt thích đáng!”
Trong lòng nữ đế cười khẩy, tên khốn kiếp nhà ngươi, vừa ăn cướp vừa la làng cũng
2/6
trơn tru quá nhỉ!
Tới lúc này rồi mà còn tích cực được như thế, chắc lại muốn xét nhà đúng không?
Bao giờ thì ngươi mới có thể làm trẫm bớt lo lẳng đây há?
Nhưng ngoài mặt, nữ đế lại tỏ vẻ đau lòng: “Ái khanh, khiến ngươi phải chịu thiệt thòi rồi! Ngươi đau lòng nhưng trầm cũng đau lòng lẳm chứ, cho nên trẫm hiểu rất rõ nỗi khô’ của ngươi, vậy nhiệm vụ này cứ giao cho ngươi đi!”
Lâm Bắc Phàm mừng rỡ: “Cám ơn bệ hạ! Thần nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, đến chết mới thôi!”
Lại là một con đường phát tài nữa!
Toàn thể Công bộ, từ trên xuống dưới không biết đang nuôi bao nhiêu tên tham quan ô lại?
Phải biết rằng, người làm công trình ấy há, tên nào tên nấy cũng béo nứt mỡ ra!
Nếu hắn không nhân cơ hội này mà cắt một miếng từ chỗ bọn họ thì thật sự quá đáng tiếc rồi!
Hắn ngẩng đầu lên ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nữ đế.
Bệ hạ, yêu ngươi quá đi mất!
Nữ đế ngồi trên long ỷ thấy khóe miệng đang cong lên của hắn, cũng cảm nhận được sự đắc ý và vui vẻ trong lòng hắn.
Nàng siết chặt nắm tay, lại muốn đấm hắn một cú quá!
“Mặt khác, trấm cũng mong rằng ái khanh có thể tham gia cùng Công bộ, một mặt là để hồ trợ các thợ thủ công nhanh chóng chế tạo khí cầu lớn! Mặc khác là mong ngươi giám sát chặt chẽ những người khác, không được để phương pháp này bị tuồn ra ngoài nữa!”
Nếu phương pháp chế tạo vẫn tiếp tục bị lộ ra bên ngoài, ngươi chẳng thể trốn nổi trách nhiệm, vì vậy ngươi phải làm việc nghiêm chỉnh cho ta.
”RÕ, thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm đồng ý một cách sảng khoái.
Vì vậy sau đó, hắn nhận lệnh của vua mà xông vào Công bộ.
“Chuyện bí mật về khí cầu lớn bị lộ đã uy hiếp đến sự an nguy của đất nước, làm thánh giá tức giận!”
“Bệ hạ nói, nhất định phải điều tra tất cá
từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài Công bộ một lượt, không được bỏ qua bất kỳ ai! Nếu phát hiện có vấn đề gì lập tức bắt lại, xử phạt thật nặng!”
“Ỷ của bệ hạ là…”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bản quan phải tra xét nhà cùa các ngươi, mong các vị hãy thật phối hợp!”
Các quan ở Công bộ hoảng hốt.
“Cái gì? Ngươi muốn xét nhà của bọn ta sao?”
“Tuyệt đối không được!”
“Lâm Bẳc Phàm quá tham lam, tuyệt đối không thể để bọn họ vào nhà được!”
“Vương đại nhân, ngươi mau nói đỡ cho bọn ta đi!”
Các quan vô cùng kích động.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười nhìn Công bộ thượng thư đang đứng bên cạnh: “Vương đại nhân, có vẻ như bọn họ không phối hợp cho lắm thì phải! Ngươi có thể nói vài câu giúp hạ quan được không, bằng không lỡ ta ra tay không khách sao gì, đắc tội với các đồng liêu
5/6
của ngươi thì lại không hay đâu!”
Công bộ thượng thư Vương Như Thủy buồn bã ra mặt, nói với vẻ bất lực: “Đây là mệnh lệnh của bệ hạ, các ngươi ngoan ngoãn phối hợp với Lâm đại nhân đi! Nếu không, có phạm phải sai lầm gì thì bần quan cũng chẳng thế bâo vệ nổi các ngươi đâu!”
“Vương đại nhân!”
“Vương đại nhân!”