LÚC này, Lâm Bắc Phàm bưng chén rượu: “Cho nên bản công tử sẽ không tự bêu xấu! Hổ thẹn!”
Mọi người rất cạn lời, muốn phát điên!
Ngươi thế này mà kêu là hổ thẹn á hả?
Rõ ràng đang khoe khoang thì có!
Đừng tưởng chúng ta không nhìn ra được!
Đồ tiện nhân!
“Tên quan chó!” Tử Nguyệt nghiến răng nghiến lợi trong lòng.
Trước đó tên nam nhân thối chết tiệt này vạch trần thủ đoạn của nàng, hại bao nhiêu nỗ lực trước đây của nàng đều đổ sông đổ bể cả, bây giờ lại làm hỏng hội thơ mà nàng vất vả tổ chức!
Điều mấu chốt nhất là ngươi không làm thơ thì bản cô nương nào có cơ hội ám sát ngươi? Cho nên không phải toàn bộ cố gắng đều uống phí hết cả hay sao?
Tử Nguyệt cảm thấy vẫn phải tranh thủ một chút, lập tức hết lời khuyên giải: “Lâm công tử, hiếm khi mọi người tập trung một lần, nếu
ngươi không làm một bài thơ vậy chẳng phải rất tiếc nuối hay sao?”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không đâu! ở đây có nhiều rượu ngon và món ngon, ta không hề thấy tiếc chút nào!”
Khóe môi của Tử Nguyệt co giật: ý của tiểu nữ tử là mọi người cảm thấy tiếc nuối ây”
Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu tiếp: “Chắc hẳn cũng sẽ không đâu! Mọi người đều tới đây vì ngươi chứ không phải tới vì ta! Nếu Tử Nguyệt cô nương có thể gỡ khăn trước mặt mọi người thì mọi người chắc chắn cũng sẽ hài lòng trở về thôi!”
“Trạng nguyên lang nói hay lắm!”
“Ngươi đã nói ra tiếng lòng của tất cả chúng ta!
“Ta kính ngươi một ly!”
Tất cả mọi người đêu ủng hộ hắn.
Lâm Bắc Phàm cười khà khà, chắp tay: “Cảm ơn! Cảm ơn các vị!”
Tay của Tử Nguyệt không nhịn được mà siết chặt lại, muốn đấm chết tên nam nhân khiến nàng tức đến lệch mũi này!
Sao không ra bài theo lẽ thường giùm cái?
Nam nhân này có độc rồi!
Cuối cùng vẫn là Lý Sư Sư thân là nữ tử không nhìn được nữa, vừa cười vừa khuyên: “Phu quân, nếu mọi người đã nhiệt tình như thế, hay là ngươi làm một bài thơ đi! Thật ra thiếp thân cũng vô cùng muốn nghe!”
“Đồ khốn, làm thơ đỉ! Dùng tài hoa của ngươi đánh cho bọn họ sợ hãi đi nào!” Tiểu quận chúa vung nắm đấm nhỏ.
“Lâm công tử, mời!” Mạc Như Sương mỉm cười.
Lúc này, vậy mà Tử Nguyệt lại có vài phần biết ơn đám người Lý Sư Sư.
Một mình ta đứng trên sân khấu đối diện với nam nhân này thật sự quá khó mà!
Lâm Bắc Phàm ỉm lặng một lúc rồi đáp: “Mọi người nhiệt tình khó mà từ chối, vậy bản công tử xin đọc một bài thơ vậy!”
“Được!”
Cả sảnh đường đồng thanh hô được.
Tử Nguyệt kích động đến sắp khóc: “Lâm công tử, mời!”
Trong sự mong chờ của mọi người, Lâm Bắc Phàm bưng một chén rượu, kính ánh trăng
xa xăm trên trời rồi cao giọng đọc: “Trăng sáng có tự khi nào? Ta nâng chén rượu ngỡ hỏi trời xanh. Không biết thiên cung điện nguyệt trên trời, đêm nay là năm nào…”
Một bài [Minh Nguyệt Kỳ Thời Hữu, Thủy Điệu Ca Đầu] của Tô Thức bị hắn đọc ra một cách lưu loát trôi chảy.
Mọi người nghe xong lập tức kinh ngạc ngỡ ngàng.
“Hay cho một câu trăng sáng có tự khỉ nào? Ta nâng chén rượu ngỡ hỏi trời xanh!”
Bảng nhãn khoa này đứng dậy, vỗ tay khen hay: “Đẹp đẽ tráng lệ là thế, hào khí ngút trời là thế, chấn động tâm can là thế! Chỉ một câu này đã đánh bại toàn bộ bài thơ của tất cả những người có mặt ở đây rồi!”
Thám hoa vừa cười vừa đứng dậy: “Ta càng thích một câu cuối cùng của trạng nguyên lang hơn: Chỉ ước người bình an trường thọ, nghìn dặm kề bên bóng yêu kiều! Tình này ý này thật khiến ta nhớ đến đồng hương ở quê nhà mà lã chã rơi lệ!”
“Từ ngữ tỉnh tế, lưu loát, thấp thoáng tiên khí! Trạng nguyên lang không hổ là tiên trên trời, chỉ có tiên nhân trên trời mới có thể làm ra bài thơ đẹp đến như vậy được!” Một vị tiến sĩ cao
giọng nói.
“Xin uống cạn một chén kính thi tiên!”
Có người bưng chén rượu lên, lời này vừa nói ra không thể nghi ngờ gì đã chinh phục toàn bộ tài tử giai nhân có mặt ở đó!
Ngay cả Tử Nguyệt cô nương ở trên sân khấu cũng chớp đôi mắt đẹp liên tục, trong lòng vô cùng thán phục hắn.
“Không ngờ người này lại rất có tài hoa, chỉ thuận miệng đọc đã ra ngay một bài thơ thiên cổ, không aỉ có thể vượt qua hắn! Đáng tiếc hắn lại là một tên quan chó phá hỏng kế hoạch của mình, hừ!”
Trong lòng nàng đã lên kế hoạch hoàn hảo làm thế nào để khống chế được Lâm Bắc Phàm, nhưng nề mặt bài thơ hay này có thể ra tay nhẹ một chút.
“Cuối cùng bản công tử cũng nhìn ra rồi, trạng nguyên lang chủ yếu là không muốn tranh lợi với mọi người cho nên mới chậm trễ không chịu mở miệng! Bằng không chỉ dựa vào bài thơ này, ai có thể tranh được với hắn nào?” Một đại tài tử cười nói.
Mọi người đều gật đầu, trong lòng vô cùng khâm phục.
“Cho nên bản công tử cho rằng quán quân hội thơ này chính là trạng nguyên lang! Trừ trạng nguyên lang ra, bản công tử cũng không chịu phục ai cả!”