Ý tưởng dạy học này vừa mới được đưa ra đã truyền đi khắp Quốc Tử Giám, thầy trò trong trường đều hết sức bái phục!
Ý tưởng này còn truyền ra cả kinh thành, người đọc sách khắp thành ai cũng hết lời khen ngợi!
Trong lòng họ vô cùng khâm phục!
“Xây dựng những giá trị quan tinh thần tốt đẹp cho xã hội loài người; chọn hướng vận mệnh đúng đắn cho. nhân dân, thiết lập ý nghĩa cuộc sống; kế thừa và phát huy những tri thức sắp mai một của các bậc hiền nhân và tạo ra cơ nghiệp cho thế hệ tương lai hòa bình... Chỉ bốn câu ngắn ngủi đã gói gọn được hết thảy những gì mà một kẻ đọc sách cả đời đeo đuổi, Lâm tế tửu quả là đại tài!"
“Bốn câu này có thể làm lời răn cả đời này của tai”
“Ban đầu ta còn thấy không phục khi trạng nguyên lên làm tế tửu! Song chỉ dựa vào ý tưởng dạy học này, dựa vào bốn câu nói kia thôi đã thấy trạng nguyên chắc chắn là người có tư cách làm tế tửu!”
“Đúng vậy! Ta cũng cho là như thế, dưới sự lãnh đạo. của Lâm tế tửu, Quốc Tử Giám chắc chắn sẽ ngày càng phát triển!”
“Đây chính là thời đại tốt đẹp nhất cho những kẻ đọc sách như chúng ta”
Đương nhiên, ý tưởng dạy học này của Lâm Bắc Phàm cũng truyền tới hoàng cung.
“Xây dựng những giá trị quan tinh thần tốt đẹp cho xã hội loài người; chọn hướng vận mệnh đúng đắn cho. nhân dân, thiết lập ý nghĩa cuộc sống; kế thừa và phát huy những tri thức sắp mai một của các bậc hiền nhân và tạo ra cơ nghiệp cho thế hệ tương lai hòa bình...”
Nữ đế nhẩm đọc một cách thích thú: “Hay lắm, thật sự rất hay, quả không hổ là trạng nguyên mà trẫm coi trọng! Người đọc sách là phải vậy, phải có lý tưởng và hoài bão!”
Nữ đế lớn giọng nói: “Lấy những câu nói này làm lời dạy của Quốc Tử Giám! Phàm là trò và thầy ở Quốc Tử Giám thì đều phải học thuộc và hiểu rõ!”
“Bên cạnh đó vinh danh tế tửu Lâm Bắc Phàm của Quốc Tử Giám là tấm gương cho những người đọc sách, bố cáo khắp thiên hạ để người đọc sách ở khắp nơi cùng học hỏi Lâm tề tửu!”
“Vâng thưa bệ hạ”
Được nữ đế giúp đỡ, tiếng thơm về Lâm Bắc Phàm lại càng vang xa hơn!
Những kẻ đọc sách khắp thiên hạ không ai là không biết Lâm tế tửu!
Ý tưởng dạy học của hắn đã trở thành châm ngôn và ước mong của những kẻ đọc sách, ai ai cũng phải ca ngợi! Mà lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm đã tan làm về nhà.
'Thê tử Lý Sư Sư đang ngồi bên trái không ngừng rót rượu và gắp đồ ăn cho hắn. Gương mặt nàng không giấu nổi vẻ sùng bái, đôi mắt xinh đẹp tựa làn sương nhìn về phía Lâm Bắc Phàm.
Mạc Như Sương ngồi bên phải Lâm Bắc Phàm, lúc ăn cơm nàng ta không nhịn được mà liếc nhìn hắn, gương mặt đẹp như tranh vẽ.
Không thể không nói, chiếc mũ tế tửu khiến Lâm Bắc Phàm trông hấp dẫn hơn rất nhiều.
Người ngồi đối diện hắn là tiểu quận chúa, nàng đang nhìn hắn bằng đôi mắt to rất dễ thương nhưng đây vẻ đố ky.
Thật sự thì không đố ky không được, cái tên này giỏi làm bộ làm tịch quá!
Hắn tới thanh lâu Bách Hoa Phường một chuyến đã để lại bài thơ tình bi ai “Một mình lặng lẽ tới thanh lâu..." khắc họa hết thảy nỗi khổ đau của nữ tử chốn thanh lâu, khiến những kẻ đọc sách mỗi lần đến nơi đây đều chẳng dám múa rìu qua mắt thợt
Hắn tới chùa Lôi Vân một chuyến đã để lại áng thơ lãng mạn “Bạch Ngọc Kinh trên trời, mười lăm lầu năm thành...” được thiên hạ ca ngợi, còn được vinh danh là “tiên trên trời”!
Hắn tham gia một hội thơ bèn để lại bài thơ cổ “Trăng sáng có tự khi nào? Ta nâng chén rượu ngỡ hỏi trời xanh...” lột tả hết cái lãng mạn và tương tư của vâng trăng sáng, xứng đáng trở thành một bài thơ tiêu biểu!
Hiện giờ khi đã lên làm tế tửu, hắn lại đưa ra ý tưởng dạy học cao siêu “Xây dựng những giá trị quan tỉnh thần tốt đẹp cho xã hội loài người; chọn hướng vận mệnh đúng đắn cho nhân dân, thiế ý nghĩa cuộc sối trở thành tấm gương cho những kẻ đọc sách khắp nơi, tiếng thơm vang khắp thiên hạ!
Giỏi ra vẻ lắm!
Tiểu quận chúa đố ky muốn chết, nàng cũng muốn được uy phong như Lâm Bắc Phàm!
“Tiểu quận chúa, quận chúa nhìn ta như vậy là có ý gì?” Lâm Bắc Phàm lấy làm lạ hỏi, hắn phát hiện từ nấy đến giờ tiểu quận chúa cứ nhìn chằm chằm vào hắn, thậm chí còn lơ là việc ăn cơm.
“Lâm Bắc Phàm, ngươi dạy ta làm màu với được không?”
Lâm Bắc Phàm: “Hả?” *Ý ta là ngươi dạy ta làm sao để mọi người thấy ta lợi hại và giỏi giang ấy!" Tiểu quận chúa khoa tay múa chân.
Dưới ánh mắt mong chờ của nàng, Lâm Bắc Phàm bình tĩnh nhấp một ngụm rượu: “Tiểu quận chúa, quận chúa nói thế chẳng phải làm khó ta lắm sao? Ta chỉ là một kẻ đọc sách bình thường chẳng có gì đặc biệt, chuyện này... ta không biết đâu!”
“Sao ngươi có thể không biết được?” Tiểu quận chúa chạy tới, kích động bảo: “Ta thấy lần nào xuất hiện ngươi cũng phải làm một bài thơ, rất chỉ là có phong cách, lợi hại lắm đấy!”
Lâm Bắc Phàm trả lời một cách bình thản: “Đó mà gọi là làm màu hả? Đó là những gì ngày thường ta vẫn thể hiện thôi mà?”
Tiểu quận chúa lập tức sững sờ!