Lúc này, ánh mắt của nữ đế dời tới chỗ Lâm Bắc Phàm, nàng mỉm cười nói: "Lâm ái khanh, ngươi là người phát minh ra tàu đệm khí - lợi khí trên nước, đồng thời cũng đã tham gia toàn bộ quá trình chế tạo tàu đệm khí! Cuộc luyện binh trên nước này có ý nghĩa quan trọng, ngươi phải chịu trách nhiệm tới cùng, trầm cho ngươi làm người giám sát! Nếu cuộc luyện binh thành công, coi như ngươi đã lập công!”
Đây chính là hoàng ân mênh mông, ngươi vốn chẳng có công lao gì mà cũng có thể biến ra công lao cho ngươi, sau này ngươi cứ thuận đường mà thăng quan tiến chức!
Nhưng Lâm Bắc Phàm lại vội vàng từ chối: "Bệ hạ, việc lần này đòi hỏi kỹ năng chuyên nghiệp! Việc chuyên nghiệp thì phải giao cho chuyên gia làm, chỉ mình Lý đại nhân là đủ rồi, một người đọc sách như ta không cần tham gia vào việc này đâu ạ!"
Nữ đế nhíu mắt, từ chối một cách dứt khoát như thế, chắc chắn tên này có vấn đề.
"Thôi được! Vậy thì việc này giao cho Lý ái khanh toàn quyền phụ trách đi!" Nữ đế gật đầu.
"Tuân chỉ!" Binh bộ thượng thư lại chắp tay một lần nữa.
Bỗng nhiên, Lâm Bắc Phàm quay đầu lại nói với Binh bộ thượng thư một câu: "Lý đại nhân, luyện binh trên nước là việc lớn, không được xảy ra sai sót gì đâu đấy! Hạ quan nghỉ ngờ sẽ có kẻ tới phá hoại, Lý đại nhân phải hao tâm tổn trí rồi!"
"Bản quan tự biết sắp xếp, không phiền Lâm tế tửu lo lắng!" Binh bộ thượng thư hừ một tiếng. Hắn ta cũng
chẳng ưa gì Lâm Bắc Phàm.
Con của hắn ta đi học ở Quốc Tử Giám chẳng biết đã bị Lâm Bắc Phàm trấn lột bao nhiêu tiền rồi.
Hơn nữa, việc diễn tập luyện binh vốn là sở trường của Binh bộ bọn họ, cần một kẻ đọc sách như ngươi can thiệp vào chắc?
Thật buồn cười!
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, không hề để bụng.
Đến lúc đó, rồi ngươi sẽ phải khóc thét cho mà xem!
Cứ như thế, mọi việc được định đoạt xong xuôi.
Đầu tháng sau, triều đình sẽ tiến hành cuộc diễn tập luyện binh trên nước.
Bọn họ dùng tàu đệm khí vừa chế tạo xong để vận chuyển một lượng lớn vật tư trang bị cho quân đội, bắt đầu từ sông Mẫu, xuôi dòng đi thẳng xuống Thương Châu, toàn bộ hành trình dài ba trăm dặm.
Mục đích chủ yếu là để thử nghiệm hiệu quả vận tải đường dài của tàu đệm khí. Đồng thời để Đại Võ ra oai với thiên hạ. Thông tin này vừa được công bố đã khiến †oàn dân xôn xao.
"Nghe nói tàu đệm khí - lợi khí tên nước này là loại tàu chuyên chở mới do triều đình chế tạo ra, có thể chở người, chở hàng hóa, tải trọng gấp loại thuyền bình thường hơn mấy lần, rất đỉnh đấy!"
"Khi thả tàu đệm khí xuống, trông nó sẽ giống như một mảnh đất nhỏ, bước lên đó giống như bước trên đất bằng, vô cùng rộng lớn, cảnh tượng rất hoành tráng!"
"Nghe nói chỉ phí để chế tạo con tàu này rất rẻ, hơn nữa quá trình chế tạo cũng rất đơn giản, triều đình chưa cần đến ba tháng mà đã chế tạo ra hơn nghìn chiếc rồi, không biết liệu có cho phép thương nhân sử dụng không nhỉ?"
"Cuộc diễn tập luyện binh trên nước này là cơ hội hiếm có, chắc chắn phải đi xem mới được!"
"Còn không phải sao!"
Đối với người dân, bọn họ chỉ chủ yếu đi xem cho vui mà thôi. Nhưng đối với các phiên vương và hoàng đế các nước khác thì đây lại là cơ hội tuyệt vời để trộm túi khí.
Bình thường, những chiếc túi khí này đều nằm trong xưởng chế tạo của Công bộ, được trọng binh canh gác và phòng vệ nghiêm ngặt, xông vào. đó gần như là thập tử nhất sinh.
Hiện giờ, triều đình Đại Võ tổ chức một buổi luyện binh trên nước, dùng tàu đệm khí để vận chuyển vật tư trang bị của quân đội, quãng đường diễn tập dài tới ba trăm dặm, bọn họ không tin, cả đoạn đường dài như thế mà bọn họ không có cơ hội để ra tay.
Vì vậy, đám người có dã tâm lớn vô cùng kích động. "Lần này, nhất định phải lấy được túi khít"
"Phái cao thủ đi cướp tàu đệm khí về đây cho bản vương!"
"Cho dù phải đánh đổi bằng cái giá nào cũng phải lấy được mấy cái túi khí về!"
Vì vậy, đám người có dã tâm lớn lập tức phái cao thủ tới kinh thành.
Trong một căn phòng bí mật, Lâm Bắc Phàm và Vương Phú Quý cụng chén, cạn ly.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói với Vương Phú Quý: "Ông chủ Vương, ngươi xem, ta đã xử lý thỏa đáng chuyện này cho ngươi rồi đấy! Với năng lực của vương gia, chắc cướp vài cái túi khí sẽ không thành vấn đề đâu nhỉ?"
Vương Phú Quý vô cùng kích động, hắn ta kính Lâm Bắc Phàm một ly: "Không hổ là tế tửu đại nhân, chỉ cân đại nhân ra tay, không gì là không làm được, thảo dân thay vương gia cảm ơn ngài!"
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ không vui, nói: "Ông chủ Vương, đều là người một nhà cả, cảm ơn qua cảm ơn lại thì còn ra thể thống gì nữa? Khách sáo quá!"
Vương Phú Quý vỗ trán một cái: "Ôi, tế tửu đại nhân nói phải lắm!"
Lâm Bắc Phàm: "Trả tiền công cho ta vẫn thực tế hơn!"
Vương Phú Quý: "Đậu mái"
Vì vậy, Vương Phú Quý lấy ít tiền ra đưa cho Lâm Bắc Phàm.
Hắn nhìn thử, chỗ này có đến ba mươi vạn lượng.