Tiểu quận chúa lại há hốc miệng một lần nữa: "Không có nữ nhân thì làm sao mà có tình yêu được?"
"Tiểu quận chúa, ngươi đúng là đồ tóc dài não ngắn!"
Lâm Bắc Phàm cười đá ình yêu rất vĩ đại, nó không chỉ vượt khỏi ranh giới đất nước mà còn vượt qua ranh giới về giới tính và dân tộc! Ngươi chưa nghe câu này sao? Chỉ có nam nhân với nam nhân mới là tình yêu đích thực, nam nhân và nữ nhân chỉ để duy trì nòi giống mà thôi!"
Tiểu quận chúa cảm thấy thật nực cười: "Ta thật sự bị cái vẻ đạo mạo lúc nói vớ vẩn của ngươi đánh bại rồi đấy!"
Nàng đánh nhẹ Lâm Bắc Phàm mấy cái, hai người lại tiếp tục thưởng thức trà chiều và ngắm cảnh đẹp.
Tiểu quận chúa hơi quay đầu sang nhìn sườn mặt của Lâm Bắc Phàm, không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy hắn hơi đẹp trai, hơi cuốn hút.
Nàng hơi đỏ mặt, quay đầu sang một bên, hai tay vẫn chống cằm: "Lâm Bắc Phàm, ta hỏi ngươi thêm một chuyện nhé!"
"Hỏi đi, nếu ta biết chắc chắn sẽ nói hết cho ngươi biết!"
Ánh mắt của tiểu quận chúa có vẻ say mê: "Ta nghe nói khi một người gặp nguy hiểm gọi tên ai thì chứng tỏ đó là người quan trọng nhất trong lòng họ! Lúc gặp nguy hiểm, ngươi sẽ gọi tên ai?"
Hỏi xong, nàng dùng nhìn Lâm Bắc Phàm với ánh mắt mong đợi.
"Ta gọi ai sao... không trả lời.
Lâm Bắc Phàm rơi vào suy tư, hắn
Tiểu quận chúa không nhịn được mà hỏi: mẹ ngươi à?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Không phải!"
Tiểu quận chúa lại hỏi: "Hay là huynh đệ tỷ muội của ngươi?"
Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: "Cũng không phải, ta không có huynh đệ tỷ muội nào cả!"
Tiểu quận chúa hỏi tới lần thứ ba: "Là Sư Sư tỷ tỷ sao?"
Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: "Không phải!"
Tiểu quận chúa hỏi lần thứ tư: "Là Như Sương tỷ tỷ ư?"
Lâm Bắc Phàm vẫn tiếp tục lắc đầu: "Không phải!"
Tiểu quận chúa hơi ngượng ngùng, cúi đầu xuống:
"Không phải... là ta đấy chứ?”
Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: "Cũng không phải!"
Cuối cùng, đã hỏi hết một lượt mà Lâm Bắc Phàm đều nói không phải, tiểu quận chúa bực mình: "Rốt cuộc. là ai thế?"
Lâm Bắc Phàm nhíu mày: "Ta cũng không biết nữa! Ta vẫn đang nghĩ, rốt cuộc 'Vãï' là ai! Tại sao lúc ta gặp. nguy hiểm lại gọi hắn ta?"
Tiểu quận chúa: "Vãi!"
"Tiểu quận chúa, thì ra ngươi cũng gọi như vậy sao?" Lâm Bắc Phàm hệt như tìm được tri kỷ, nói với vẻ mừng rỡ.
"Cút đi! Ai là tri kỷ của ngươi? Lúc gặp nguy hiểm ai mà chẳng hét lên chữ đó?”
Tiểu quận chúa lại dùng nắm đấm nhỏ đánh hắn, nhịn cười rồi bảo: "Ngươi muốn khiến ta cười vỡ bụng... mới cam lòng đấy à?”
Trong lòng nàng lại rất thỏa mãn!
Cái tên này thiệt tình, lân nào cũng làm nàng bất giác bật cười!
Nàng rất muốn sống như vậy mãi mãi!
Đúng lúc ấy, bọn họ phát hiện ra trên con phố phía trước có một người mặc áo giáp, cưỡi một con ngựa phi tới rất nhanh. Hắn ta phi ngựa trên đường bừa bãi như vậy nhưng lại chẳng có ai ngăn cản.
Sắc mặt hai người Lâm Bắc Phàm thay đổi.
"Cấp báo tám trăm dặm! Xảy ra chuyện lớn rồi
Quả nhiên, còn chưa tới một nén nhang đã có người tới thông báo cho Lâm Bắc Phàm tới Ngự Thư Phòng.
Khi Lâm Bắc Phàm chạy tới nơi thì trên cơ bản các quan lớn khác trong triều đình đã đến cả rồi. Vẻ mặt của ai nấy đều rất nghiêm túc, thái độ căng thẳng, nhìn lên nữ đế đang ngồi ngay ngắn trước bàn.
Lúc này, hắn cũng không máy móc làm lễ chắp tay cúi chào mà ngoan ngoãn đứng ở phía sau các quan. Nữ đế liếc nhìn mọi người một lượt, thấy tất cả đã đến đông đủ rồi mới lên tiếng, giọng nói ẩn chứa cơn giận: "Vừa rồi nhận được cấp báo tám trăm dặm, xảy ra binh biến ở Đường Châu! Có vài binh sĩ bị kích động đã chém chết thống lĩnh quân đội và thiên tướng, dẫn theo đại quân ba vạn người tập hợp ở trong núi sâu, vào rừng làm cướp, hiện giờ bọn chúng đang đối đầu với binh mã của triều đình, tình hình vô cùng gay go!"
Các quan đồng loạt ồ lên! Xảy ra binh biến, tình huống này thật sự rất gay go!
"Bệ hạ, rốt cuộc nguyên nhân là gì?" Một vị lão thần chắp tay hỏi.
"Nguyên nhân là gì thì các ngươi tự xem đi!" Nữ đế vứt tấu chương cấp báo tám trăm dặm xuống cho các quan truyền tay nhau mà đọc.
Vị thống lĩnh quân đội và thiên tướng ở địa phương đã tham ô quân lương của các binh sĩ trong suốt một thời gian dài, khiến cho các binh sĩ phải chịu cảnh máu chảy đầu rơi mà không được hưởng đãi ngộ mà bọn họ đáng được hưởng, thậm chí muốn ăn cơm cũng khó khăn.
Còn nữa, những tên thống lĩnh quân đội và thiên tướng này luôn đánh mắng binh lính cấp dưới của mình, hai bên đã sớm ghi thù lẫn nhau từ lâu rồi.
Mồi lửa cuối cùng là có một vị thiên tướng ngang nhiên trêu ghẹo vợ của binh sĩ. Các binh sĩ bị chèn ép bấy lâu cuối cùng cũng không nhẫn nhịn nổi nữa, nên mới dấy lên binh biến!