"Cách gì?" Đại Ngưu hỏi.
"Cách đó chính là, đưa những người khác quay lại quân ngũ một lần nữa, nhưng Đại Ngưu ngươi thì phải rời khỏi quân ngũ! Như vậy thì ngươi có thể bí mật giám sát hành động của bọn ta! Nếu bọn ta không giải quyết việc này đúng như đã hứa hoặc vấn đề tham ô quân lương lại tiếp tục xảy ra, ngươi có thể giết tên tham quan một lần nữa như lần trước!"
"Ngươi không tin bản quan, không tin triều đình, nhưng chắc là ngươi phải tin vào chính mình chứ?"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười đầy tự tin: "Nếu chính ngươi cũng không tin vào bản thân mình, bản quan cũng chẳng thể làm gì nữa!"
Đại Ngưu nghe xong, vô cùng động lòng.
Hắn ta quả thực không tin mấy tên quan lại này, nhưng hắn ta tin vào chính mình!
Nếu đối phương không xử lý các anh em của hắn ta một cách hợp lý, hoặc hắn ta phát hiện ra lại có tham quan ức hiếp các anh em của mình, hắn có thể báo thù cho các anh em, cùng lắm thì bồi cái mạng này thôi!
€ó vẻ như trước mắt thì đây là cách giải quyết tốt nhất rồi!
Các phản quân khác nhìn Đại Ngưu bằng ánh mắt đầy mong đợi, chờ hắn ta quyết định.
"Thôi được, ta chấp nhận cách giải quyết này! Nhưng ta còn có một yêu cầu nữa, nguồn cơn chính gây ra chuyện này là do ta, ta là người giết đám thống lĩnh quân đội, cũng là người cầm đầu tạo phản, bọn họ chỉ bị mê hoặc nên mới đi theo ta mà thôi, vì vậy ngươi phải xóa tội cho bọn họ!"
Đại Ngưu lớn tiếng nói. "Không được!"
Lâm Bắc Phàm kiên quyết từ chối: "Triều đình có pháp luật của triều đình, có công được thưởng, có tội phải phạt! Các ngươi làm loạn đến nỗi tạo ra binh biến, nếu không xử phạt, nếu những người khác học theo các ngươi thì phải làm thế nào bây giờ, uy nghiêm của triều đình sẽ ra sao?"
Ánh mắt của mấy người Đại Ngưu thoáng tối đi.
"Nhưng nể tình các ngươi gây chuyện do có nguyên nhân, triều đình sẽ thông cảm, có thể xử lý nhẹ tay cho các ngươi, nhưng chắn chắn mỗi người sẽ bị đánh mười gậy! Đánh xong, số quân lương đã bị thiếu hụt sẽ được. trả lại đầy đủ!"
Ánh mắt của mọi người lại sáng lên...
Bọn họ làm phản, chẳng phải vốn là gì không có tiền hay sao?
Nếu lấy lại được chỗ quân lương bị ăn quyt trước đây, cho dù bị đánh vài gậy thì bọn họ cũng sẽ đồng ý thôi!
Dù sao cũng đã gần một năm nay, số đòn roi mà bọn họ phải chịu còn ít lắm chắc? Bọn họ là binh lính, da dày thịt béo, sợ gì bị đánh cơ chứ!
Đại Ngưu thấy vẻ mặt của mọi người thì biết mọi người đều động lòng rồi, hắn ta cũng cảm thấy giải quyết việc này như thế cũng khá hợp lý, vậy nên hắn ta gật đầu rồi nói: "Được, cứ làm theo lời ngươi đi! Nhưng nếu ta phát hiện ra ngươi lật lọng, ta tuyệt đối không tha cho ngươi đâu!"
"Yên tâm đi, ngươi sẽ không có cơ hội này đâu!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói: "Bây giờ thì ngươi đi được rồi đấy, bản quan chỉ cho ngươi một ngày mà thôi! Hết một ngày, bản quan sẽ để triều đình phát lệnh truy nã, bắt người về quy án! Ngươi tự kỹ cách bảo vệ cái mạng của mình đi!"
Sắc mặt Đại Ngưu sầm xuống, hắn ta gật đầu. Hắn ta cũng biết rằng, mình đã giết chết mệnh quan triều đình, lại còn cầm đầu các binh sĩ làm phản, chắc. chắn triều đình sẽ không buông tha cho hắn ta.
Nhưng hắn ta cũng tin rằng, mình sẽ không dễ dàng bị bắt về quy án như vậy. Hắn ta không chỉ muốn sống cho chính mình, mà còn muốn sống vì các anh em.
Hắn ta phải sống sót, không bị bắt về, thì mới có thể làm triều đình lo sợ, các anh em của hắn ta mới được an toàn, mới nhận được đãi ngộ mà bọn họ nên có.
Vì vậy, Đại Ngưu quay đầu lại nói với mọi người: "Các anh em, ta đi đây, mọi người giữ gìn sức khỏe nhé!"
"Lão đại! Ta đi với ngươi!"
"Lão đại!"
Mọi người lưu luyến không rời.
Đại Ngưu ôm chặt vài người, vỗ lưng bọn họ vài cái, cười nói: "Cũng đâu phải ông đây một đi không trở lại chứ! Yên tâm đi, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội gặp nhau mà!"
Sau đó, hắn ta dùng ánh mắt lưu luyến nhìn những người anh em đã từng kề vai chiến đấu với mình, dứt khoát đi thẳng vào trong rừng.
"Đợi đãi"
Lâm Bắc Phàm gọi.
"Còn chuyện gì sao?”
Đại Ngưu quay đầu nhìn lại. Lâm Bắc Phàm lấy một nén bạc ra, ném cho hắn ta.
Đại Ngưu bắt được nén bạc, không hiểu ý hắn là gì: "Ngươi làm gì vậy?"
"Triều đình chúng ta thưởng phạt rõ ràng, mặc dù ngươi đã mắc sai lầm lớn, phạm tội không thể tha thứ, nhưng ngươi cũng đã từng cống hiến cho triều đình ta! Số tiền này là quân lương còn nợ ngươi, cho ngươi làm phí đi đường đấy!"
Lâm Bắc Phàm nói.
Đại Ngưu nhìn Lâm Bắc Phàm một hồi lâu: "Bây giờ, ta đã tin tưởng lời hứa của ngươi vài phần rồi!"
"Còn nữa, khuyên ngươi một câu, đừng nương nhờ vào các vị vương gia khác, cũng đừng tiếp tục làm những chuyện phản quốc, phạm pháp nữa, nếu không, sau này ngươi phải đối mặt với các anh em của mình bằng đao kiếm đấy!"
Lâm Bắc Phàm nói.
"Yên tâm đi, ta tuyệt đối không làm như vậy!"