Phượng Sồ tiên sinh đáp với vẻ nơm nớp lo sợ: “Vương gia, còn tiếp tục như vậy nữa thương vong của chúng ta vẫn là điều không thể tránh khỏi. Thuộc hạ kiến nghị chúng ta cho toàn bộ đội quân rút khỏi dãy núi Thanh Long, chỉ để lại võ giả hàng đầu. Một là có thể giảm thiểu tổn thất binh lính, hai là vẫn có thể tiếp tục tranh giành kho báu của Tà Nguyệt, một khi phát hiện ra khó báu chúng ta lại cho đại quân ra trấn áp cũng chưa muộn!”
“Không thể được! Làm như thế chẳng phải chứng tỏ bản vương sợ bọn chúng sao?” Võ Tây vương nổi giận đùng đùng.
“Vương gia, không nhịn cái nhỏ thì sao làm nên chuyện lớn được!” Phượng Sồ tiên sinh khuyên nhủ.
“Quân sư, ý ta đã quyết, ngươi không cần nói thêm nữa! Mấy ngày này ngươi đã vất vả rồi, lui xuống nghỉ ngơi trước đi!” Võ Tây vương phất tay với vẻ hơi bực bội.
“Vâng, vương gia!” Phượng Sồ tiên sinh cười khổ lui ra ngoài.
Một bên khác, quân đội Đại Nguyệt cũng gặp những. tình trạng tương tự.
Tuy đã vô cùng cẩn thận nhưng thương vong mỗi ngày vẫn rất lớn như cũ, ngày nào cũng có hơn hai nghìn người bị thương, một con số vô cùng ổn định!
Tướng quân Đại Nguyệt tức giận ba ngày không nuốt nổi cơm!
Không phải hắn ta không thể chấp nhận được thương vong này, mà là không có cách nào chấp nhận loại thương vong uất ức này!
Chết mà chẳng hiểu tại sao, còn không tìm được kẻ địch!
Có đề phòng thế nào cũng vô dụng hết, muốn báo. thù cũng vô vọng!
Quá uất ức! Quá khiến người điên tiết!
Nhưng hắn ta bình tĩnh hơn Võ Tây vương, sau khi phân tích lợi và hại, hắn ta lập tức ra lệnh cho người dẫn rất nhiều binh mã rút khỏi dấy núi Thanh Long, chỉ để lại một số cường giả hàng đầu tiếp tục †ìm kho báu.
Tuy Võ Tây vương mạnh miệng nhưng vẫn đưa ra một số điều chỉnh.
Đại đa số binh lính cũng rút khỏi dãy núi Thanh Long, chỉ để lại năm vạn lính tỉnh nhuệ tiếp tục tìm kiếm kho báu.
Thế nhưng, khi người khác đã thấy bạn ngứa mắt thì bạn thở thôi cũng làm người ta khó ở rồi!
Ngay đúng lúc này, Vô Tình của Lục Phiến Môn đứng trên vách đá cao, nhìn quân doanh bên dưới, tròng mắt đảo như bi rồi đột nhiên kêu: “Ta nghỉ ngờ Võ Tây vương đã tìm ra được kho báu của Tà Nguyệt rồi!”
Lời này vừa phun ra lập tức khiến tất cả mọi người đều xôn xao!
“Võ Tây vương đã tìm được kho báu rồi?” “Ở đâu? Kho báu ở đâu cơ?”
“Mau nói cho lão phu biết!”
Võ Tây vương nổi giận đùng đùng xách đao đi ra khỏi quân doanh, ngẩng đầu nhìn Vô Tình trên vách đá, trong lòng thầm nghĩ đối phương lại chơi âm mưu quỷ kế gì đây, tại sao lại nói hắn ta đã tìm được kho báu rồi?
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Vô Tình cười khà khà, chỉ vào quân doanh bên dưới và lớn tiếng nói: “Mời mọi người nhìn, kho báu của Tà Nguyệt rất có khả năng được chôn giấu bên dưới quân doanhI”
“Từ lúc Võ Tây vương tới dãy núi Thanh Long đã dựng quân doanh ở ngay chỗ này, không rời đi nửa bước, cho nên ta vô cùng nghỉ ngờ hắn cực có khả năng đã tìm được kho báu và đang bí mật khai quật!”
Lời này vừa nói ra hiện trường lập tức oanh tạc!
“Đúng nhỉ, sao ta không nghĩ đến chứ?”
“Chẳng trách ta đã tìm lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy, hóa ra đã bị Võ Tây vương tìm được từ lâu rồi!”
“Hành động này của Võ Tây vương rõ ràng là che mắt mọi người rồi lén đâm một nhát! Quá gian xảo!”
“Vị tráng sĩ này nói rất có lý!”
Mọi người nói xong, ánh mắt lại nhìn xuống dưới với vẻ u ám, ý tứ khó dò.
Võ Tây vương tức điên lên mất: “Ngươi nói cái mẹ gì thế? Sao ở đây lại giấu kho báu được? Nếu có kho báu bản vương đã bứng đi từ lâu rồi, nào còn để các ngươi được lời nữa? Hành động này của ngươi rõ ràng là đang vu oan bản vương, có động cơ không đơn giản!”
“Võ Tây vương, có phải thật hay không thì ngươi cứ mở trướng ra để chúng ta nhìn một cái, vậy không phải là được rồi sao?”
Vô Tình cười khà khà: “Trăm nghe không bằng một thấy, thế này có tác dụng hơn ngươi giảo biện mười câu nhiều!”
“Đúng đó, mở trướng ra để chúng ta nhìn xem!”
“Có kho báu hay không, nhìn cái là biết!”
“Nếu ngươi không phối hợp vậy đừng trách lão phu không khách sáo!”
“Võ Tây vương, hy vọng ngươi biết thức thời!”
Mọi người nháo nhào kêu lên, không đạt được mục đích thì đừng hòng bọn họ ngừng lại.
Võ Tây vương tức muốn nổ đom đóm mắt. Vậy mà lại dám uy hiếp bản vương?
Nếu hắn ta chịu khuất phục vậy sau này còn thể diện gì nữa?
Võ Tây vương kiên quyết nói: “Bản vương nhắc lại một lần nữa, ở đây không có kho báu! Không có chính là
không có, các ngươi tin hay không thì tùy!”
“Xem ra Võ Tây vương không định phối hợp rồi, thật sự khiến người tiếc nuối đấy!” Vô Tình lắc đầu.
Các đại cao thủ Tiên Thiên đưa mắt nhìn nhau, gần như ra tay cùng một lúc.
Chưởng lực của Tiên Thiên! Kiếm mang của Tiên Thiên! Đao khí của Tiên Thiên!
Tất cả đồng loạt rơi xuống như mưa rào!
Võ Tây vương trừng mắt như muốn nứt ra: “Lũ phải gió các ngươi!”
Hắn ta không hề do dự mà túm lấy quân sư Phượng Sồ tiên sinh ở bên cạnh, quay người di chuyển, nhanh chóng trốn thoát. Vào một khắc hắn ta vừa chạy khỏi quân doanh đó. “Äm" “Âm!”
Mấy chục quân doanh đều sụp đổi
Các binh sĩ ở bên trong và ngoài quân doanh bởi vì không kịp chạy trốn nên bị tiêu diệt sạch!
Cụt tay cụt chân, máu chảy thành sông, thương vong nặng nề!
“Hóa ra bên dưới thật sự không có kho báu à, xem ra ta đã hiểu lầm Võ Tây vương rồi! Võ Tây vương điện hạ, xin lỗi đã trách lầm ngươi nhé, ngày khác lại tìm ngươi nhận lỗi sau vậy!”
Vô Tình nói với vẻ “áy náy vô cùng.”
“Võ Tây vương điện hạ, vừa rồi ra tay nặng quá, lần sau ta nhất định sẽ để ý.”