"Đúng vậy, cùng một việc không nên phiền tới hai người!"
Nữ đế cười khanh khách: "Ái khanh, đề nghị này do ngươi đưa ra, tất nhiên phải do ngươi phụ trách, trẫm tin
rằng nhất định ngươi sẽ không để trẫm phải thất vọng!"
Lâm Bắc Phàm hơi hoảng hốt: "Nhưng mà bệ hạ, vi thần không làm được đâu!"
Ta là một tên tham quan hết lòng vì công việc!
Việc gì không có lợi ích, còn lâu hắn mới chịu làm!
"Trâm không cần biết, trẫm cứ giao cho ngươi đấy! 'Trong số các văn võ bá quan, chỉ có ngươi khiến trẫm yên tâm nhất! Ngươi muốn dùng gì thì cứ dùng nấy, trầm hoàn toàn ủng hộ ngươi!"
Nữ đế cười nói.
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm lập tức thay đổi: "Bệ hạ, thần cần năm mươi vạn lượng làm kinh phí, mong bệ hạ ân chuẩn!"
Nữ đế: "..."
Được lắm, thật sự được voi đòi tiên! Lấy năm mươi vạn làm kinh phí, thế mà hắn cũng dám mở miệng!
"Được! Trẫm phê chuẩn cho ngươi năm mươi vạn kinh phí! Các vị ái khanh, ai có ý kiến gì thì nói đi, trẫm sẽ giao nhiệm vụ này cho người đó, nếu không hoàn thành. thì trị tội!"
Nữ đế lớn tiếng mà nói.
Các quan đang định lên tiếng, tất cả đều rụt cổ về. Lâm Bắc Phàm hớn hở ra mặt: "Tạ bệ hại"
"Nhưng Lâm tế tửu là người đọc sách, chuyện này... có phù hợp không?"
Lễ bộ thượng thư khuyên nhủ.
Nữ đế quát lên: 'Câm miệng! Lâm ái khanh còn hữu dụng hơn ngươi! Trãm cho ngươi thời gian mấy tháng để chuẩn bị, kết quả ngươi lại đưa ra thành quả như thế đấy à? Làm trãm quá thất vọng rồi."
Triệu Kim Lễ bị mắng đến nỗi phải rụt đầu lại, trong lòng cảm thấy vô cùng uất ức.
Hắn ta cố gắng làm nhiều việc như thế, không có công lao thì cũng có khổ lao mà, chẳng những không được bệ hạ khen ngợi, mà còn bị bệ hạ mắng một trận ngay trước mặt văn võ bá quan.
Hắn ta ôm ngực, trong lòng lạnh lão như nước tháng hai!
Sau buổi triều sáng, Lâm Bắc Phàm liền tới các bộ ngành như Lục Phiến Môn, Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng để tìm hiểu kỹ thêm về tin tức và tài liệu của các tuyển thủ của Đại Viêm hoàng triều tới đây dự thi, từ đó đưa ra biện pháp tương ứng.
Nhưng những bộ ngành này cũng chẳng biết gì nhiều, đành phải chờ bọn họ đến kinh thành rồi mới tính tới bước tiếp theo.
Đêm khuya hẳn mới về nhà, tiểu quận chúa đã chờ ở Lâm phủ từ lâu.
'Thấy Lâm Bắc Phàm về, nàng lập tức hào hứng mà ríu rít nói: "Lâm Bắc Phàm, nghe nói lần so tài Viêm Võ này, ngươi sẽ đại diện cho Đại Võ chúng ta tham gia thi văn! Phần thi võ, nghe nói cũng do ngươi phụ trách, có thật không vậy?
Mọi người nghe vậy, đều rất hào hứng.
Lý Sư Sư cười nói: "Phu quân tham gia thi văn sao? Thật ra với học vấn của phu quân, thực lực đúng như danh tiếng, nhất định có thể thắng hạng nhất trong cuộc thi! Nhưng điều khiến thiếp thân cảm thấy bất ngờ là, tại sao phu quân còn phụ trách cả phần võ đấu nữa vậy? Phu quân chỉ là một người đọc sách thôi mà, đâu biết dùng đao dùng thương!"
Tiểu quận chúa giải thích: "Nghe nói, cuộc so tài Viêm Võ lần này, ở phương diện thi võ chúng ta không chuẩn bị ổn thỏa nên rất có thể sẽ bị thua! Nhưng Lâm Bắc Phàm đã đưa ra một kế sách, rất có thể sẽ chuyển bại thành thắng! Cho nên, sau khi cân nhắc kỹ càng nữ đế tỷ tỷ đã giao nhiệm vụ này cho hắn!"
"Ra là như thế"
Mạc Như Sương nói với vẻ hơi kiêu ngạo: "Công tử, †ài năng của ngươi quả thực nên được triều đình trọng dụng! Nếu trong cuộc so tài Viêm Võ lần này, ngươi thắng cả văn cả võ, thì nhất định sẽ danh chấn thiên hạ đấy!"
Quách thiếu soái rất kích động: "Công tử, đây là cơ hội rạng danh hiếm có đấy!"
Hai vị hòa thượng: "A di đà phật! Sư phụ (sư công) thật giỏi quát"
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, cười gượng rồi nói: "Có gì tốt cơ chút, đây chẳng phải chuyện tốt lành gì đâu, phiền phức đến nỗi đầu ta muốn nổ tung rồi ấy chứ!"
"Chuyện này là thế nào vậy?" Mọi người hơi tiếc nuối.
"Trước tiên nói về việc thi văn nhé, mặc dù chính ta ra tay, nhưng tình hình cũng chẳng lạc quan!"
Lâm Bắc Phàm liên tục cười gượng rồi nói: "Cả năm thanh niên tuấn kiệt dưới ba mươi tuổi mà Đại Viêm phái đi, đều có tài như trạng nguyên vậy! Trong đó, tam hoàng tử của Đại Viêm bọn họ, Viêm Tỉnh Hà, thật sự là văn khúc tỉnh trên trời hạ phàm, là một vị trạng nguyên đỗ đầu tam nguyên, học vấn của hắn ta và ta không biết ai hơn ai kém đâu!"
"Còn Đại Võ chúng ta, trong đám thanh niên trẻ tuổi, ngoài ta ra thì vốn chẳng có mấy người ra mặt được! Có thể nói là, trong cuộc thi văn lần này, ta phải lấy một địch lại năm người bọn họ, thật sự rất khó đấy!"
"Ôi sao lại như thế cơ chứ?" Mọi người lại lần nữa phải tiếc nuối.
"Thi văn có ta chèo chống, vẫn còn có một tia hy vọng chiến thắng, nhưng về phần thi võ..."
Lâm Bắc Phàm thở dài thườn thượt: "Vốn chẳng có chút hy vọng nào cải"
"Hả?" Mọi người lại càng tiếc nuối.
Lâm Bắc Phàm lại tiếp tục giải thích: "Trong lần thi võ này, Đại Viêm phái ra bốn cao thủ Ngũ phẩm, một cao. thủ Tứ phẩm, tất cả đều là võ giả thiếu niên vô cùng ưu tú! Còn Đại Võ chúng ta, lại chỉ có ba cao thủ Ngũ phẩm, hai cao thủ Lục phẩm! Không cần ta phải nhiều lời, sự chênh lệch giữa hai bên mọi người đều hiểu cả phải không?"